Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 960: Đổng Tước đài, Thiên kiêu lôi? (3)

Chương 960: Đổng Tước đài, Thiên kiêu lôi? (3)

Nghe thấy Thẩm Thiên nói vậy, rất nhiều thiên kiêu của Đông Hoang cũng nhao nhao nói theo: “Vậy chúng ta cũng đi cùng Thẩm huynh.”
“Đúng vậy! Chúng ta cũng đã lâu chưa về học cung!”
“Lần này trở về, chúng ta nhất định phải gặp nhau!”
Bọn họ đều từ Tắc Hạ Học Viện đi ra, bởi vì đại kiếp bộc phát nên ai nấy đều về thủ hộ Thánh địa nhà mình.
Bởi vậy, cũng đã nhiều trăm năm chưa về Tắc Hạ Học Cung.
Vừa vặn nhân cơ hội này quay lại thăm xem.
Chủ yếu nhất là bọn họ muốn đi theo bên cạnh Thẩm Thiên.
Dù sao Thẩm Thiên cũng được công nhận là khí vận chi tử, đi theo hắn chắc chắn không tệ!
Thẩm Thiên gật đầu cười nói: “Được, vậy chúng ta cùng trở về!”
Mọi người chuẩn bị sơ qua một chút rồi cùng nhau khởi hành tiến về Tắc Hạ Học Cung.

Đô Thiên PHủ.
Phủ này không chỉ đứng đầu chín phủ ở Trung Châu mà còn là căn cứ địa của Đại Hoang Tiên triều.
Tình huống nơi này cũng không giống với những nơi khác ở ngũ vực.
Bốn phía mờ mờ sương khói, bừng bừng sinh cơ, không hề giống với thời kỳ họa loạn.
Có thể nói, trong ngũ vực, Đô Thiên Phủ là một trong số rất ít nơi chưa bị Tà Linh xâp nhập.
Dù sao Tà Linh Giáo cũng còn chưa có lá gan và thực lực kia, chưa dám phát động tấn công toàn diện với Đại Hoang Tiên triều.
Đoàn người Thẩm Thiên nhanh chóng đuổi tới thành Thiên Thánh của Đô Thiên Phủ.
Nơi này phồn vinh yên ổn, người đông nghìn nghịt, vô cùng náo nhiệt.
Có rất nhiều tu sĩ ngũ vực cũng ở đây.
Bởi vì đại kiếp giáng lâm, các nơi lâm vào chiến hỏa phân tranh, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, bầu không khí vô cùng khẩn trương căng thẳng.
Bởi vậy, vừa vào thành Thiên Thánh, thần sắc căng thẳng của mọi người cũng dần dần trầm tĩnh lại.
Vương Thần Hư đề nghị: “Thẩm huynh, không bằng chúng ta tới Đổng Tước Đài ngồi một chút đã?”
“Cũng coi như bày tiệc tẩy trần cho ngươi. Chúc mừng ngươi bình an trở về.”
Đổng Tước Đài là một nơi rất có giá trị kỷ niệm.
Trước kia, khi lần đầu bọn họ tới Tắc Hạ Học Cung, đã gặp nhau ở Đổng Tước Đài.
Nơi này chứa đựng hồi ức trăm năm của cả đám người.
Thẩm Thiên gật đầu. Hắn cũng muốn tới Đổng Tước Đài nhìn xem.
Dù sao thì cũng đã tới thành Thiên Thánh rồi, cũng không cần vội vã phải tìm Hoang Thạch Đế Quân ngay.
Bế quan suốt một trăm tám mươi năm, Thẩm Thiên cũng muốn nhìn xem bên ngoài có gì thay đổi.

Một đoàn người đi về hướng Đổng Tước Đài.
Mọi người vừa đi vừa cười nói, kể lại chuyện cũ năm xưa đại chiến thiên kiêu Trung Châu ở nơi này.
“Các ngươi biết không? Lúc trước chúng ta đã ác chiến với mấy trăm thiên kiêu Trung Châu ở nơi này này, đều là Thánh tử thời đó đó.”
“Ha ha, chúng ta đều là tân sinh, vậy mà đánh được đám học sinh cũ kia vãi tè ra quần.”
Khổ Đa phấn chấn hứng khởi kể lại sự tích năm xưa với mọi người xung quanh.
Lúc này, Vương Thần Hư vò đầu nói: “Tên trọc kia, hình như chuyện này không liên quan đến ngươi!”
“Ta nhớ năm xưa ngươi vừa lên một trận đã bị đánh sưng u khắp đầu, tài hoa xuất chúng!”
Vương Thần Hư còn nhớ rõ ràng, lúc trước trong trận chiến với thiên kiêu Trung Châu, thế hệ bọn họ đã ăn khổ nhiều.
Còn thua đến rối tinh rối mù, mất mặt vô cùng.
Vương Thần Hư nghi ngờ nhìn chằm chằm Khổ Đa, trong lòng thầm bĩu môi.
Làm sao? Chuyện mất mặt như thế mà con lừa trọc này cũng có thể lấy ra để khoác lác?
Khổ Đa: “…”
“Khụ khụ, vị thí chủ này, bần tăng không biết ngươi đang nói gì!”
“Nhưng chửi bới danh hào của ta như thế là rắp tâm gì?”
“Có phải ngươi muốn luận bàn với ta thử không?”
“Ta thấy khẳng định là ngươi muốn luận bàn với ta!”
“Nếu vậy, chúng ta luận bàn một chút xem!”
Khổ Đa hai mắt sáng ngời bình tĩnh nhìn Vương Thần Hư lẩm bẩm lầm bầm mãi không ngừng.
Vương Thần Hư sạm mặt lại, mắt trợn trắng.
Nha, thật biết tranh thủ bắt nạt Vương mỗ.
Chờ Vương mỗ tu thêm mấy trăm năm tuổi thọ nữa sẽ gọt chết con lừa trọc nhà ngươi!

Đương nhiên, Vương Thần Hư sẽ không nói lời này ra.
Dù sao thì nói ra thế nào cũng bị đánh.
Với trạng thái hiện tại của hắn, có thể nói là không đánh nổi ai!
Thấy một màn này, cả đám người đều lắc đầu cười.
Những người khác cũng đang thảo luận chuyện vui năm xưa, bầu không khí hòa hợp vui vẻ.
Bọn họ lúc này như hồi ức lại kỷ niệm thiếu niên nghĩa khí chỉ điểm giang sơn khi xưa.
Chỉ có điều, một trăm tám mươi năm đã qua, có rất nhiều chuyện đã là cảnh còn người mất.
Có một vài người, một số việc đã triệt để chôn vùi trong cõi đời này.
Nghĩ vậy, cả đám người đều thở dài.
Thẩm Thiên thì không có nhiều cảm xúc như vậy, bởi vì hắn đã bế quan một lèo một trăm tám mươi năm.
Mà trong thế cờ Hồn Thiên, Thẩm Thiên cũng tiến vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất, vật ngã lưỡng vong.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, tuế nguyệt như thoi đưa.
Với hắn, một trăm tám mươi năm tựa như một cái chớp mắt mà thôi, thoáng cái đã biến mất.
Bởi vậy, lúc này Thẩm Thiên vẫn hoàn toàn giữ nguyên tâm tính thiếu niên, không hề cảm khái giống đám người kia.
“Được được, chúng ta tới đó ngồi.”
“Hôm nay chúng ta cùng uống rượu tâm sự, chúc mừng sư đệ bình an trở về.”
Phương Thường lên tiếng đề nghị, chuẩn bị tiến vào Kim Hoàng Các.

“Đông đông đông!”
Đúng lúc này, có âm thanh ầm ỹ vang lên từ dưới lầu.
Tiếng động ầm ỹ kịch liệt, còn có cả trận trận đạo pháp oanh minh rung động thiên địa.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Mọi người đều tò mò nhìn sang thì thấy dưới lầu Đổng Tước Đài có một lôi đài to lớn.
Lôi đài dày đặc minh văn, lượn lờ pháp tắc, tản ra khí tức cường đại.
Những thứ này đều do cường giả đỉnh cao chế tạo ra, dưới cấp Thánh không ai có thể phá.
Mà trên lôi đài đang có một đám thiên kiêu trẻ tuổi luận võ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất