Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 964: Thần Tiêu thánh chủ, đổ vỏ! (1)

Chương 964: Thần Tiêu thánh chủ, đổ vỏ! (1)
Khi thấy năm vực có nhiều thiên tài có thiên phú dị bẩm như vậy, Thẩm Thiên rất vui mừng.
Với thiên phú của bọn họ, không cần quá nhiều thời gian là có thể trưởng thành.
Tới lúc đó, bọn họ cũng có thể cống hiến một phần lực lượng của bản thân cho năm vực, cộng đồng chống lại Tà Linh.
Thế nhưng đúng lúc này, cơ thể Thẩm Thiên hơi run lên.
Hắn bỗng nhiên có một cảm giác huyết mạch nối liền, cực kỳ thân cận.
"Luồng khí tức này?"
Ánh mắt Thẩm Thiên đảo một vòng, cuối cùng ánh mắt của hắn hội tụ trên người Thánh tử Thần Tiêu thế hệ này.
Hắn có thể cảm giác được, huyết mạch của thằng nhóc này rất gần với hắn, có một loại chung một gốc vậy.
Ánh mắt của hắn sáng rực lên, hỏi dò: "Sư huynh, Thánh tử Thần Tiêu thế hệ này tên là gì?"
Ánh mắt của hắn rất bình tĩnh mà nhìn về phía Thánh tử Thần Tiêu thế hệ này, ánh sáng trong mắt càng thêm chói sáng.
Trương Vân Đình mỉm cười nói: "Thánh tử thế hệ này, có quan hệ rất thân với sư đệ đó!"
"Nói thật ra thì thằng nhóc đó chính là cháu của sư đệ!"
Thẩm Thiên sững sờ, hắn làm gì có cháu chứ?
Thế nhưng ngay sau đó hắn phản ứng kịp, đã qua một trăm tám mươi năm, chắc hẳn các anh trai của mình đã kết hôn sinh con hết rồi.
Thẩm Thiên chính là hoàng tử thứ mười ba của nước Đại Viêm, đương nhiên là hắn còn mười hai người anh trai nữa.
Chỉ là không biết thằng nhóc này là con trai của vị hoàng huynh nào, lại có thể trở thành Thánh tử của Thần Tiêu thánh địa thế hệ này nữa.
Trương Vân Đình giải thích: "Thánh tử Thần Tiêu thế hệ này có tên là Thẩm Hữu Thiên, chính là con trai của Thẩm Ngạo."
Thẩm Thiên gật đầu ghi nhận, trong mười hai vị hoàng huynh, chỉ có Thẩm Ngạo là có thiên phú tu luyện tương đối cao.
Với lại, lúc trước Thẩm Thiên còn đưa cho Thẩm Ngạo một viên Hỗn Độn Bổ Thiên Đan nữa.
Sau khi được Hỗn Độn Bổ Thiên Đan cải tạo, thể chất và thiên phú của Thẩm Ngạo đều được thăng hoa lên một tầm cao mới.
Lớn tới mức, con của hắn ta cũng được Bổ Thiên Đan cải tạo, thiên phú cực cao.
Trương Vân Đình cười nói: "Sau khi thằng nhóc Thẩm Hữu Thiên này ra đời, Thẩm Ngạo huynh còn tốn rất nhiều tế bào não để lấy tên cho nó nữa."
"Cuối cùng huynh ấy lấy tên là Thẩm Hữu Thiên, muốn phù hộ sư đệ bình an trở về."
Hữu (hữu: phù hộ) Thiên Hữu Thiên, không phải là phù hộ Thẩm Thiên hay sao?
Khoảng thời gian mà Thẩm Thiên biến mất, Thẩm Ngạo rất lo lắng, hi vọng Thẩm Thiên có thể bình an trở về.
Cho nên, hắn ta mới có thể lấy tên này cho con trai của mình!
Thẩm Thiên kinh ngạc, cũng rất cảm thán.
Hóa ra con trai của Lục ca, đã lớn như vậy rồi!
Không nghĩ tới sau khi xuất quan, từ bên trong thế cờ Hồn Thiên đi ra, chính mình đã biến thành chú.
Thực sự là, cảnh còn người mất.
Không nghĩ tới Lục ca lại quan tâm ta như vậy, lúc nào cũng mong nhớ ta.
Thật sự làm cho người ta cảm thấy ấm áp!
...
Trương Vân Đình mỉm cười, nói: "Thằng nhóc Thẩm Hữu Thiên này có thiên phú rất cao, lại có cả 'Vô Cấu Thần Thể' nữa."
"Thiên phú của nó tuyệt đỉnh, chiến lực vô song, tốc độ tu luyện cực nhanh, có thể nói là một ngày ngàn dặm."
"Hữu Thiên có thể nói là Thánh tử có thiên phú cao nhất trong tất cả các đời Thánh tử Thần Tiêu trừ sư đệ ra."
Trương Vân Đình cũng mừng rỡ, Thẩm Hữu Thiên chính là Thánh tử thế hệ này của Thần Tiêu.
Thiên phú của hắn ta càng mạnh, đối với Thần Tiêu thánh địa mà nói thì lại càng tốt!
Thẩm Thiên gật đầu, cười tủm tỉm.
Nếu là cháu của mình, nên gặp mặt chào hỏi mới tốt.
Hắn duỗi tay ra, tản ra sức mạnh mênh mông khó lường, chộp về phía Thẩm Hữu Thiên.
Trong hư không ngưng tụ một bàn tay vô hình, dẫn dắt hư không vô tận, kéo Thẩm Hữu Thiên lên trên tầng hai của Đồng Tước đài.
Thẩm Hữu Thiên ngẩn người ra, hắn ta đang hưởng thụ sự reo hò của đám người trên võ đài đây.
Thế mà có một luồng lực lượng không thể chống lại cuốn tới, hắn ta còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo đi.
Thẩm Hữu Thiên hơi hốt hoảng, nói nhỏ.
"Chuyện gì xảy ra vậy, chẳng lẽ có mụ phù thủy tuyệt thế nào đó vừa ý sắc đẹp tuyệt thế của bản công tử, muốn chiếm ta làm của riêng sao!"
"Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào!"
"Chẳng lẽ lại xui xẻo tới như vậy!"
"Bản thánh tử còn nhỏ còn trẻ, không thể làm loại chuyện này được!"
"Ừm!"
"Nếu như nàng ta đẹp đẽ mà nói, vẫn có thể suy nghĩ một lần nữa!"
"..."
Nghe tới đó, mặt đám người trở nên tối đi.
Thằng nhãi này, suốt ngày nghĩ cái gì vậy?
Ăn nói vớ va vớ vẩn!
Khóe miệng Thẩm Thiên hơi run rẩy, hắn cũng không nghĩ tới Thẩm Hữu Thiên lại suy nghĩ những thứ này.
Xem ra, thằng nhóc này bị người khác làm hư rồi!
Ánh mắt Thẩm Thiên đảo một vòng, ánh mắt cực kỳ sắc bén, lộ ý cảnh cáo.
Hắn muốn xem xem là kẻ nào đã làm hư Thẩm Hữu Thiên.
Đứa nhỏ này vẫn còn là con nít mà!
Vương Thần Hư âm thầm xoay lưng lại, quay mặt đi nơi khác, lẩm bẩm: "Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta!"
...
Thôi được rồi, dù sao thì thằng nhóc này vẫn là cháu ruột của mình.
Đứa nhỏ bị làm hư, vậy thì dạy nó trở về chính đạo.
Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên đi về phía Thẩm Hữu Thiên.
Ban đầu Thẩm Hữu Thiên vẫn còn đang ngẩn người ra, thế nhưng khi thấy đám người Trương Vân Đình thì lại thở dài một hơi.
"Hóa ra là Vân Đình trưởng lão!"
"Lần sau mà ngài muốn tìm ta thì chỉ cần gọi một tiếng là được, không cần làm như này đâu."
"Làm cho ta hoang mang rối loạn quá đi!"
Thẩm Hữu Thiên vẫn tiếp tục lẩm bẩm linh tinh, thế nhưng khi thấy được Thẩm Thiên đứng trước mặt mình thì hắn ta bỗng sững sờ.
"Ngươi..."
Thẩm Hữu Thiên choáng váng, cực kỳ khó tin.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất