Chương 967: Thần Tiêu thánh chủ, đổ vỏ! (4)
Sau lưng lại có một đôi cánh phượng sáng ngời, đập giữa không trung làm cho vô số cuồng phong xuất hiện.
Nàng đứng giữa hư không, như một vô thượng thần nữ siêu phàm thoát tục, khí chất lạnh lùng cao ngạo, người sống chớ lại gần.
Khi thấy cảnh tượng này, ánh mắt của mọi người đều ngưng lại: "Là Long Hoàng Nữ sao?"
"Nàng chính là Long Hoàng Nữ thần bí nhất biển Bắc sao?"
"Truyền thuyết có nói thực lực của Long Hoàng Nữ mạnh mẽ vô song, hôm nay gặp mặt thực sự là siêu phàm thoát tục!"
"Luồng khí tức này, có lẽ đã độ kiếp thành Thánh rồi!"
Trong ánh mắt mọi người hiện lên vẻ rung động.
Uy danh của Long Hoàng Nữ rất vang dội, chấn động năm vực bát hoang.
Trăm năm trước nàng đã xuất hiện, lợi dụng uy thế vô địch xưng hùng biển Bắc, đánh khắp thiên hạ không địch thủ, làm cho người khác không thể với tới.
Ngay lúc đó, nàng mới chỉ hai mươi mốt tuổi, cũng đã tăng lên tới Thiên Tôn rồi.
Hiện tại đã qua trăm năm, chiến lực của Long Hoàng Nữ mạnh mẽ cỡ nào, không ai có thể biết.
Thế nhưng chỉ cần dựa vào luồng khí tức này, ít nhất đã không kém thiên tài thế hệ trước.
Mà điều này, cũng không phải quan trọng nhất.
Truyền thuyết nói thân phận của Long Hoàng Nữ rất thần bí, không ai biết lai lịch chân chính của nàng là gì.
Thế nhưng có người từng nghe nói, địa vị của Long Hoàng Nữ tại biển Bắc là cực cao.
Hắc Long Vương đời này là Ngao Ô, khi gặp nàng đều phải thể hiện thái độ khiêm nhường kính cẩn.
Đúng vậy!
Hắc Long Vương gặp phải cô nàng này, đều phải cẩn thận từng li từng tí, sợ làm nàng giận dữ!
Cho nên tất cả mọi người đều đang đoán, không biết Ngao Tuyết có phải là đời sau của một lão quái vật nào đó của đảo Hắc Long hay không, như vậy thì địa vị mới có thể cao tới như vậy.
...
Lúc này, Long Hoàng Nữ vừa xuất hiện, đã đi thẳng tới trước mặt Thẩm Thiên.
Giọng nói của nàng lạnh như băng, vẻ mặt như muốn gây sự vậy: "Bọn họ đều có lễ gặp mặt, vậy lễ gặp mặt của ta đâu!"
Mọi người: "???"
Mọi người đều ngẩn người ra, sắc mặt hơi nghi ngờ.
Thẩm Thiên chính là Thánh chủ Thần Tiêu, hắn đưa lễ gặp mặt cho đệ tử Thần Tiêu là chuyện đương nhiên.
Liên quan gì tới Long Hoàng Nữ chứ?
Quan trọng là Long Hoàng Nữ còn tìm Thẩm Thiên đòi lễ gặp mặt?
Bọn họ chưa từng nghe nói Long Hoàng Nữ thế hệ này có quan hệ gì với Thần Tiêu thánh địa cả.
Chẳng lẽ, Long Hoàng Nữ muốn tới bắt chẹt?
Hít...
Lá gan của cô nàng này cũng quá lớn đi!
Ngươi bắt chẹt ai không được, lại định bắt chẹt Thánh chủ Thần Tiêu thế hệ này?
Vị này vào trăm năm trước đã có thể treo Thánh Quân lên đánh, chiến lực vô song.
Mặc dù hắn đã biến mất hơn một trăm năm, thế nhưng thực lực cũng chỉ tăng chứ không giảm.
Coi như thân phận của Long Hoàng Nữ cao hơn nữa, cũng không thể xúc phạm Thánh chủ Thần Tiêu thế hệ này như vậy chứ!
Chẳng lẽ thật sự không sợ bị đánh mông?
...
Thế nhưng Thẩm Thiên cũng không để ý tới sự vô lễ của Long Hoàng Nữ.
Thân thể hắn run lên, vẻ mặt hơi thay đổi.
Bởi vì hắn phát hiện, trên người Long Hoàng Nữ truyền tới cảm giác liên kết huyết mạch, còn mãnh liệt hơn cả Thẩm Hữu Thiên nữa.
Loại khí tức huyết mạch này chính là một mạch truyền lại, cha truyền con nối, cực kỳ thân thiết.
Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Thiên cũng không hiểu tại sao, sững sờ tại chỗ!
Hình như phát hiện Thẩm Thiên khác thường, giọng nói lạnh lùng của Ngao Tuyết theo truyền âm truyền tới: "Mẹ của ta tên là Ngao Băng, tên thật của ta là Thẩm Ngạo Tuyết!"
Sau khi nghe những lời nói của Ngao Tuyết, đầu óc Thẩm Thiên bỗng trở nên ù ù.
...
Chuyện gì vậy?
Mẹ nó...
Không phải Thẩm mỗ chỉ mới một lần với Ngao Băng thôi sao?
Một phát xuyên tâm?
Thẩm Thiên vò đầu, không nghĩ tới chỉ bế quan một trăm tám mươi năm mà thôi.
Không chỉ có thêm một đứa cháu, còn có thêm cả một đứa con gái ruột khoảng trăm tuổi?
Thói đời này, biến hóa cũng quá nhanh đi!
Thẩm mỗ vẫn còn nhỏ mà!
Chuyện như vậy xảy ra, có thể nói làm cho Thẩm Thiên trở tay không kịp.
Hắn không thể tưởng tượng nổi, mình lại đột ngột có thêm một đứa con gái.
Thế nhưng cảm giác huyết mạch liên kết vẫn luôn nhắc nhở hắn.
Cô nàng Thẩm Ngao Tuyết này, chính là con gái ruột của hắn!
Còn không chỉ như vậy.
Thẩm Ngạo Tuyết không chỉ kế thừa lực lượng huyết mạch của hắn, còn kế thừa cả lực lượng Long Hoàng trong cơ thể hắn nữa.
Lúc đầu khi song tu với Ngao Băng, lực lượng Phượng thần và lực lượng Long thần trong cơ thể Thẩm Thiên dung hợp với nhau, sinh ra thể chất Long Hoàng Bất Diệt mà hàng vạn năm ít có.
Trong đó, có một bộ phận lực lượng Long Hoàng hội tụ vào trong cơ thể Ngao Băng.
Thẩm Ngạo Tuyết được Ngao Băng sinh ra, kế thừa một bộ phận lực lượng của mẹ và một bộ phận lực lượng Long Hoàng.
Cho nên, thể chất của nàng cũng là Long Hoàng Bất Diệt.
Mặc dù thể chất của Thẩm Ngạo Tuyết không mạnh mẽ bằng Thẩm Thiên, thế nhưng cũng là một loại thần thể vô thượng, có một không hai.
Cảm nhận được khí tức huyết mạch liên kết từ trong cơ thể của Thẩm Ngạo Tuyết, Thẩm Thiên mỉm cười.
Nói như vậy, Thẩm mỗ cũng có con gái rượu rồi!
...
Khi thấy Thẩm Thiên phản ứng lại, Thẩm Ngạo Tuyết hừ lạnh, thái độ hơi xa cách.
Bởi vì khi nàng vừa ra đời, người cha vô trách nhiệm này lại không ở cạnh bảo vệ mẹ của nàng.
Chỉ vậy cũng liền thôi, thế mà trong suốt một trăm tám mươi năm người này lại chưa từng xuất hiện.
Thẩm Ngạo Tuyết cảm thấy mình như một đứa mồ côi cha vậy, chưa từng cảm nhận được tình thương của cha.
Nếu không phải Ngao Băng luôn nói với nàng rằng: Bởi vì Thẩm Thiên gặp phải chuyện ngoài ý muốn mới không thể xuất hiện, sẽ có ngày hắn sẽ trở về.
Có khi Thẩm Ngạo Tuyết còn cho rằng người cha của mình đã chết rồi chứ.
Tuy rằng hiện tại Thẩm Ngạo Tuyết thấy được Thẩm Thiên, xác định được cha của mình vẫn chưa chết, âm thầm thở phào một hơi.
Thế nhưng Thẩm Ngạo Tuyết cũng không có nhiều tình cảm đối với người cha vô trách nhiệm này.
Dù sao bọn họ chưa từng gặp nhau, không quen cũng bình thường.
Quan trọng nhất là Thẩm Ngạo Tuyết thấy Thẩm Thiên xuất hiện tại thành Thiên Thánh, vậy mà không có tới thăm hỏi Ngao Băng đầu tiên.
Điều này càng làm cho Thẩm Ngạo Tuyết khó chịu!
Cho nên thái độ của nàng mới có thể xa cách như vậy, không định dễ dàng tha thứ cho Thẩm Thiên.
...