Chương 975: Nhất ngộ Thẩm Thiên lầm chúng sinh! (2)
Thạch Thiên Tử cũng cực kỳ bất đắc dĩ. Y đã sớm nhìn ra Linh Lung Đế Cơ trầm luân tại Thẩm Thiên rồi, không thể tự kiềm chế.
Nhưng cũng không trách được nàng, ai bảo Thẩm huynh anh tư cái thế, mị lực vô thượng chứ!
Có lẽ chỉ cần là nữ nhân đều phải trầm luân trong phong thái vô thượng của Thẩm huynh đi!
Nhưng dù sao đây cũng là hoàng muội mà y sủng ái nhất.
Có thể giúp nàng tranh thủ một chút thì sẽ cố gắng tranh thủ đi.
Thẩm Thiên: “…”
Hắn hơi ngượng ngập, không biết nên nói gì.
Sao lại tới một bà mai nữa thế này!
Nói thật, bổn Thánh Chủ chưa từng làm gì bọn họ!
Bị nhiều người làm mai như vậy, Thẩm mỗ cũng rất mệt mỏi!
Thấy Thẩm Thiên không nói gì, Thạch Thiên Tử thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Từ khi gặp nhau ở Bắc Hải Đế mộ, nhất ngộ Thẩm Thiên lầm chúng sinh.”
“Thẩm huynh, tự giải quyết cho tốt đi.”
Thạch Thiên Tử quay người rời đi, để lại một mình Thẩm Thiên vẫn còn đang choáng váng.
Thật lâu sau hắn mới thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Đây mới là chuyện phiền hà đây. Để thời gian tự giải quyết đi!”
Nghĩ vậy hắn cũng thả người bay ra ngoại giới.
…
Đổng Tước Đài.
Lúc này trên Đổng Tước Đài chẳng còn mấy người, vô cùng yên tĩnh.
Bởi vì đây chính là thời gian Tắc Hạ Học Cung chiêu sinh, đại bộ phận thiên kiêu đều chạy tới Tắc hạ báo danh xin nhập học cả rồi.
Cho nên Đổng Tước Đài tạm thời vắng vẻ một chút.
Thấy cảnh tượng này, Thẩm Thiên thở dài một hơi.
Hắn vẫn chưa nghĩ ra nên xử lý chuyện này thế nào, chí ít cũng phải cân nhắc thêm một thời gian nữa.
Về phần mấy người Trương Vân Đình thì vẫn đang chờ trong Kim Hoàng Các.
Thấy Thẩm Thiên đã trở về, mọi người đều mừng rỡ.
Trương Vân Đình bước lên hỏi dò: “Sư đệ, vừa rồi đệ làm gì vậy?”
Tất cả mọi người đều khá tò mò, không hiểu vì sao Thẩm Thiên cứ thế rời đi mà chẳng nói câu nào.
Thẩm Thiên hơi khựng lại, mới đáp: “A, vừa rồi Đế Quân có tìm đệ có chút việc nên đệ đi một chút.”
Hắn cũng không thể nói là vì đám tiểu tử kia đi!
Mọi người đều khẽ gật đầu, không nghi ngờ gì.
Trương Vân Đình tiếp tục hỏi: “Sư đệ, vừa rồi phụ tôn đã truyền tin tới dặn sư đệ mau chóng quay về Thánh địa tham gia nghi thức bàn giao Thánh Chủ.”
Thần Tiêu Thánh Chủ đã tuyên bố với bên ngoài Thẩm Thiên chính là Thần Tiêu Thánh Chủ đời này từ tám mươi năm trước.
Bây giờ Thẩm Thiên trở về rồi, mặc dù không tổ chức đại điển Thánh Chủ kế nhiệm nhưng một vài nghi thức vẫn phải cử hành.
Dù sao thì nghi thức chuyển giao THánh Chủ cũng không phải chuyện chỉ một hai câu là có thể giải thích.
Thảm Thiên khẽ gật đầu nói: “Vậy chúng ta mau chóng về đi!”
Đã nhiều năm chưa về Thần Tiêu Thánh địa rồi, trong lòng Thẩm Thiên cũng khá nhớ nhung.
Dù sao nơi này cũng là tông môn của hắn, cho tới nay vẫn trợ giúp hắn rất nhiều.
Bởi vậy, tình cảm trong lòng Thẩm Thiên với Thần Tiêu Thánh địa vẫn rất sâu sắc.
“Được rồi, vậy bây giờ chúng ta đi luôn đi!”
Mọi người đáp lại một tiếng rồi cùng nhau rời Đổng Tước Đài, tiến tới Thần Tiêu Thánh Địa.
…
Vài ngày sau!
Thần Tiêu Thánh Địa.
Bởi vì Tà Linh ngoại vực xâm lấn phát động tấn công toàn diện, trên phạm vi cực lớn.
Nên các thế lực lớn ở ngũ vực cũng bắt đầu tạo dựng hư không truyền tống trận, kết nối lẫn nhau.
Nhỡ khi Tà Linh tộc xâm lấn, các thế lực lớn cũng có thể mau chóng tới giúp.
Trên cơ bản đại kiếp này đã vặn các thế lực lớn thành một sợi dây thừng.
Mượn nhờ trận pháp truyền tống các nơi, mọi người cũng không tốn nhiều thời gian đã có thể từ Trung Châu về tới Thần Tiêu Thánh địa.
Lúc này, Thần Tiêu Thánh Địa đã thay đổi rất nhiều so với trăm năm trước.
Khu vực bên ngoài Thánh địa được dựng lên từng tòa tường thành, vây kín bốn phương tám hướng, nối liền với nhau bảo vệ Thánh địa ở giữa.
Tường thành cao vút trong mây, nguy nga bàng bạc, quang mang quanh quẩn, tỏa hào quang bốn phía, tản ra linh áp cường đại.
Tường thành ở đây đều được chế tạo từ linh kim cực kỳ trân quý không thể phá vỡ.
Trên vách tường thành còn khắc rõ từng đạo thần văn chói lọi, liên kết lẫn nhau, bắn ra khí tức mênh mông khó lường.
Đây đều là trận pháp khốn trận, sát trận, tất cả đều tràn đầy khí tức sát phạt kinh khủng, bao phủ toàn bộ Thần Tiêu Thánh Địa vững như thành đồng.
Dù có là Thánh giả đến đây cũng không thể tùy tiện đi vào.
Nếu dám cứng rắn xông tới chắc chắn sẽ bị vô số trận pháp vây giết mà đẫm máu tại đây.
Đằng sau tường thành còn có những bộ cơ giáp to lớn vô cùng tọa trấn phụ trách thủ vệ, sẵn sàng phòng bị đại quân Tà Linh Giáo xâm nhập.
Thân thể kim loại của những cơ giáp kia sáng bóng lên, quang mang nhấp nháy, cái nào cái nấy như cự nhân đỉnh thiên lập địa, trấn thủ một phương.
Khí tức của bọn chúng đều vô cùng cường đại, trên cơ bản mỗi vị cơ giáp đều có thể so với cường giả cảnh giới Thiên Tôn.
Những cơ giáp này đều là tiên đạo cơ giáp do Tần Vân Địch chế tạo ra.
Tiên đạo cơ giáp chỉ cần tu sĩ từ cảnh giới Kim Đan, Nguyên Anh thôi động là có thể bộc phát ra chiến lực ngang với Thiên Tôn.
Những cơ giáp này còn có thể liên kết tương hỗ lẫn nhau, cùng tổ kiến thành hình thức chiến trận, có thể bộc phát ra uy lực gấp trăm gấp mười lần.
Tỷ như khu vực này toàn bộ đều là cơ giáp Canh Kim Bạch Hổ, tổng cộng lên tới mấy trăm bộ.
Nếu bọn chúng liên kết lại, bạo phát uy năng, thậm chí có thể dễ dàng chém giết Thánh Giả.
Còn có rất nhiều khu vực khác cũng được cơ giáp tọa trấn, như Thanh Long cơ giáp, Chu Tước cơ giáp, Huyền Vũ cơ giáp,… vân vân và vân vân.