Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 982: Ngũ vực đại nạn, Bắc Hải nguy cơ! (2)

Chương 982: Ngũ vực đại nạn, Bắc Hải nguy cơ! (2)
Sau khi thu dọn hết dụng cụ luyện khí, Thẩm Thiên bèn rời Thánh Chủ Điện.
Vừa ra khỏi cửa vừa vặn nhìn thấy Trương Long Uyên đang đứng cách đó không xa.
Thẩm Thiên cười cười lại gần chào:”Sư tôn, con đã sửa xong Thần Tiêu Lôi Đế kỳ!”
Nói xong, Thẩm Thiên lấy Thần Tiêu Lôi Đế kỳ ra.
Mượ một lá cờ vắt ngang hư không tỏa ra thần quang chói lóa.
Uy áp kinh khủng quét ra trải khắp thiên địa, uy thế cực kỳ kinh người.
“Tốt. Rất tốt!”
“Quả nhiên Thiên Nhi con là thiên đạo chi tử, nhanh như vậy đã giải quyết được tâm bệnh của Thánh Chủ đời trước.”
Lôi đình tiên quang quanh cơ thể Trương Uyên Long hơi dập dờn. Ông bình tĩnh nhìn Thẩm Thiên, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Thẩm Thiên khiêm tốn nói: “Sư tôn quá khen. Đều nhờ vận khí tốt mà thôi.”
“NHưng sư tôn người cảm thấy hiện giờ uy lực của Thần Tiêu Lôi Đế kỳ thế nào?”
Trương Long Uyên chuyển mắt nhìn sang Thần Tiêu Lôi Đế kỳ, trong lòng kinh ngạc.
Bởi vì ông phát hiện cờ chủ và bốn cờ phụ ban đầu của Thần Tiêu Lôi Đế kỳ cũng đã thay đổi to lớn, vượt xa lúc trước.
Lại thêm sáu lá cờ phụ nữa, khiến cho khí tức của Thần Tiêu Lôi Đế kỳ lại càng kinh khủng hơn.
Tiên quang quanh thân thể Trương Long Uyên dập dờn kịch liệt. Ông nói: “Uy thế của cờ này đã vượt xa trước kia, nếu do ta thôi động thì có thể chấn được Chân Tiên!”
Ông không nói đùa!
Uy năng của Đế khí vốn đã kinh khủng vô cùng, vượt xa đồ bình thường.
Trương Long Uyên lại là cường giả đỉnh cao, lại tu luyện Thần Tiêu Lôi Đế Quyết, cực kỳ phù hợp với Thần Tiêu Lôi Đế kỳ.
Với thực lực của ông, nếu sử dụng Thần Tiêu Lôi Đế kỳ bố trí đại trận Thần Tiêu Thiên Lôi.
Muốn giết cường giả cấp Chân Tiên cũng không khó.
Thậm chí Trương Long Uyên nói vậy là còn hơi khiêm tốn đó.

Nghe vậy, hai mắt Thẩm Thiên tỏa sáng.
Hắn đưa Thần Tiêu Lôi Đế kỳ cho Trương Long Uyên, nói: “Sư tôn, Thần Tiêu Lôi Đế kỳ này nên để người sử dụng.”
“Có vậy mới có thể phát huy được uy lực của Thần Tiêu Lôi Đế kỳ lên mức cao nhất.”
Nghe Thẩm Thiên nói vậy, toàn thân Trương Long Uyên thẫn thờ, hỏi lại: “Thiên Nhi, làm sao có thể?”
“Lôi Đế kỳ vốn nên do Thánh Chủ sử dụng, chưa kể con đã sửa được nó, làm sao có thể trả lịa cho vi sư?”
Trương Long Uyên không thể ngờ Thẩm Thiên sẽ trả Thần Tiêu Lôi Đế kỳ cho mình.
Nào có ai sẽ tặng món đại khí vô thượng này cho người khác?
Chẳng lẽ giữ bên mình để dùng lại không hơn sao?
“Sư tôn, chúng ta đều là thành viên của Thánh địa, ai dùng cũng vậy thôi.”
“Huống hồ, nó cũng nên do sư tôn chấp chưởng mới có thể bảo vệ Thánh địa tốt hơn.”
Thẩm Thiên bình tĩnh giải thích, thái độ vô cùng kiên quyết.
Tuy Thần Tiêu Lôi Đế kỳ chính là Đế khí vô thượng, vô cùng trân quý.
Nhưng Thẩm Thiên vẫn chẳng buồn để ý, vẫn lựa chọn trả nó lại cho Trương Long Uyên.
Bởi vì trong tay hắn đã có rất nhiều đại khí rồi, hoàn toàn đủ dùng.
Tỷ như Thái Dương Thần Lô, bàn cờ Hồn Thiên, còn cả mấy thứ tháp Chiến Thần, vân vân, uy năng của hai thứ sau còn vượt cả Lôi Đế kỳ nữa.
Năng lực mạnh nhất của Thần Tiêu Lôi Đế kỳ là ở bố trí trận pháp, tương đối thích hợp đánh nhau trên trận địa.
Mà về mặt trận pháp thì Thẩm Thiên nắm được đại trận Chu Thiên Tinh Đấu còn cường đại hơn.
Thần Tiêu Lôi Đế kỳ kia hắn có cũng được, không có cũng không sao, không quan trọng.
Cho nên, còn không bằng giao Thần Tiêu Lôi Đế kỳ cho Trương Long Uyên, làm vậy cũng có thể giải quyết được nỗi lo về sau.
Dù sao Thẩm Thiên cũng không thể ngồi mãi ở Tttd được.
Mà khi hắn rời đi, Trương Long Uyên cũng có thể chấp chưởng Thần Tiêu Lôi Đế kỳ bảo vệ Thánh địa.

Trương Long Uyên nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa. Ông biết Thẩm Thiên là đang nghĩ cho đại cục.
Nhưng ông vẫn nhắc nhở một tiếng: “Thiên Nhi, nếu con đưa Thần Tiêu Lôi Đế kỳ cho ta, chẳng phải bản thân con không có bảo bối gì bên người sao?”
Thẩm Thiên cười lắc đầu nói: “Sư tôn, trên người đệ tử có rất nhiều bảo bối!”
“Người xem!”
Dứt lời, Thẩm Thiên lấy ra một quân cờ Hồn Thiên, ném ra đỉnh núi cách đó không xa.
Chỉ chốc lát sau, quân cờ Hồn Thiên đã hóa thành một đạo ô quang thâm thúy rơi thẳng xuống đường chân trời, như sao trời vẫn lạc, thế như chẻ tre.
Oành!
Một tiếng nổ thật lớn.
Ngọn núi nhỏ chừng ngàn trượng nổ tung trong chớp mát, chôn vùi thành hư vô.
Tro bụi khắp nơi, nhưng không thấy có tí đá vụn nào bay lên. Tất cả đều bị quân cờ này hủy diệt.
Thấy cảnh tượng này, ánh mắt Trương Long Uyên ngưng lại.
Ông cảm giác được uy lực của quân cờ này cực kỳ không tầm thường, thậm chí còn vượt cả Chuẩn Đế khí.
Nhưng luận về uy năng vẫn không bằng Lôi Đế kỳ.
Thẩm Thiên đoán được suy nghĩ của ông, bèn lấy bàn cờ Hồn Thiên ra: “Sư tôn, con còn mấy vạn quân cờ như vậy nữa!”
Trương Long Uyên: “…”
Một quân cờ đã có được uy lực khủng bố như vậy, mấy vạn quân cờ…
Nếu ném tất cả ra, chẳng phải sẽ hủy thiên diệt địa sao?
Trời… món này quá khoa trương đi!
Lôi đình tiên quang quanh thân thể Trương Long Uyên chấn động kịch liệt, gần như muốn sụp đổ.
Không ngờ thằng hề lại chính là mình…
Bổn tọa quá lo lắng rồi, Thiên Nhi có nhiều bảo bối bên người như vậy, nào có cần tới Thần Tiêu Lôi Đế kỳ chứ?
Thiên Nhi không hổ là khí vận chi tử thiên mệnh vô tận!
Giao Thánh địa vào tay con, cuối cùng bổn tọa cũng có thể yên tâm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất