Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 22: Hắn thật sự là một tên tham quan sao?

Chương 22: Hắn thật sự là một tên tham quan sao?


Hoàng thượng muốn điều tra một người bình thường vô cùng đơn giản.
Chưa đến một canh giờ, toàn bộ thông tin liên quan đến Lý Sư Sư đã tập trung trong tay nữ đế.
“Lý Sư Sư, năm nay hai mươi tuổi, kỹ nữ chưa từng tiếp khách ở Bách Hoa Phường!”
“Dung mạo xinh đẹp vô song, cầm kỳ thi họa tinh thông đủ thứ, được xưng là đệ nhất hoa khôi kinh thành!”
“Hóa ra lại là con gái của tội thần Lý Quang Dao à…”

Sau khi nữ đế đọc xong, gật đầu: “Vậy ra là vì muốn thoát khỏi sự đeo bám của Cao Thiên Vũ, con trai của Lại bộ thượng thư, cho nên mới chọn Lâm Bắc Phàm! Dù sao tân khoa trạng nguyên vẫn tốt hơn tên ăn chơi trác táng không học thức không công việc đó nhiều!”
Nữ đế đặt tư liệu xuống, thở dài: “Thế này cũng được coi là một loại thủ đoạn bất đắc dĩ tự bảo vệ mình của nữ tử thanh lâu! Xuất thân từ thanh lâu, thân phận thấp kém, chỉ có tìm một chỗ dựa tốt mới có thể bảo vệ được sự trong sạch của mình được!”
“Nhưng, ánh mắt của nữ nhân này cũng không tồi, chọn trúng Lâm Bắc Phàm mà ngay cả trẫm cũng coi trọng! Chậc chậc! Đời này của nàng ta cũng coi như khổ lắm tất đến ngày sung sướng, vận may tốt!”
“Bệ hạ, vậy xử lý Lý Sư Sư thế nào đây?” Lão thái giám hỏi.
Nữ đế trầm ngâm một lúc, đáp: “Cứ quan sát một khoảng thời gian đã, nếu không có vấn đề gì thì bỏ đi!”
“Rõ, thưa bệ hạ!” Lão thái giám cung kính cúi đầu, lại lén liếc mắt nhìn sắc mặt của nữ đế, cẩn thận hỏi: “Trạng nguyên lang có khả năng sẽ vì Sư Sư cô nương này mà kết thù với Cao Thiên Vũ, con trai của Lại bộ thượng thư! Chúng ta có cần…”
Nghe đến ba chữ “Cao Thiên Vũ” này, gương mặt của nữ đế lộ ra vẻ chán ghét cùng cực.
Nói thật, nàng vô cùng ghét đám nha nội không học vấn không công việc, lại dựa vào uy thế của phụ thân cáo mượn oai hùm, làm xằng làm bậy này.
Ngươi không có bản lĩnh cũng thôi đi, lại còn gây thêm rắc rối cho ta, quả thật quá lố lăng!
Có điều, tuy rằng mấy nha nội này làm xằng làm bậy nhưng cũng không gây ra chuyện lớn gì.
Lỗi sai lớn không phạm nhưng lỗi sai nhỏ lại đầy ra đấy, một hoàng đế như nàng thật sự không tiện bước qua phụ thân của bọn họ để thu phục đám ranh con này!
Nữ đế vung tay: “Không cần quan tâm gì hết, để lại cho trạng nguyên lang tự mình xử lý! Nếu ngay cả mấy nha nội nhỏ nhoi này cũng không thu phục được vậy làm sao đảm đương nổi trọng trách lớn?”
“Vâng, thưa bệ hạ!” Lão thái giám cúi đầu.
Một đêm trôi qua rất nhanh.
Ngày thứ hai, Lý Sư Sư dậy rất sớm, bởi vì tối qua ngủ không ngon nên sắc mặt có hơi mệt mỏi. Vốn nàng muốn dựa theo lễ nghi đi bái kiến Lâm Bắc Phàm nhưng lại phát hiện ra đối phương không có ở nhà.
Nhìn thấy Đại Lực đang quét sân, nàng gọi một tiếng: “Đại Lực!”
Đại Lực cúi đầu cung kính đáp: “Thiếu nãi nãi có chuyện gì dặn dò sao?”
Lý Sư Sư hỏi: “Đại nhân đi đâu rồi, sao không thấy hắn?”
Đại Lực không hề do dự mà đáp: “Hồi thiếu nãi nãi, thiếu gia ra ngoài chơi rồi ạ!”
“Ra ngoài chơi?” Lý Sư Sư ngây người.
“Đúng đó! Thiếu gia nói nữ đế bệ hạ chỉ phê chuẩn cho hắn ba ngày nghỉ, nếu bây giờ không tranh thủ thời gian chơi, vậy sau này sẽ không còn cơ hội nữa! Cho nên mới sáng sớm hắn đã ra ngoài rồi!” Đại Lực cười đáp.
Say khi Lý Sư Sư nghe Đại Lực nói xong, không biết tại sao đột nhiên lại có một loại thôi thúc muốn bật cười.
Kỳ nghỉ đáng giá không chuẩn bị ứng phó với công việc tiếp theo mà lại muốn ra ngoài chơi?
Thế này còn không phải giống y như trẻ con khờ dại trong lớp học hay sao?
Làm ơn đi!
Ngươi chính là tân khoa trạng nguyên, là mệnh quan triều đình, người tâm phúc của nữ đế, không phải ngươi nên tận tụy, cần cù chăm chỉ làm việc để báo đáp triều đình hay sao?
Sao còn muốn chơi bời?
Sự tương phản này quá lớn!
Vẻ mệt mỏi trên gương mặt nàng đột nhiên không cánh mà bay!
Nàng càng ngày càng tò mò về Lâm Bắc Phàm vì thế vẫy tay: “Đại Lực, ngươi qua đây! Ngươi có thể nói với ta cuộc sống trong quá khứ của đại nhân được không? Rốt cuộc hắn là người thế nào?”
“Được, ta nói ngay đây! Muốn nói về thiếu gia nhà ta dù có nói ba ngày ba đêm cũng không nói hết được…” Đại Lực nói miết không ngừng.
Sau khi nói xong, Lý Sư Sư càng mơ hồ hơn.
Trong cảm nhận của Đại Lực, Lâm Bắc Phàm là một người đọc sách bình dị dễ gần, ý chí kiên định, không màng danh lợi, không ham hưởng thụ cũng không tham phú quý, là một tấm gương sống của hắn ta.
Nhưng bên ngoài lại đồn thổi hắn lòng tham không đáy, mới làm quan chưa đến mấy ngày đã tham ô một khoản tiền cực to.
Một thiếu niên trẻ không màng danh lợi và một tên tham quan người gặp người chê, sự tương phản giữa hai người này thật sự quá lớn!
Hoàn toàn không có khả năng cùng xuất hiện trên người một người được!
Mà nhũng gì nàng thấy hiện tại lại càng gần với hình tượng trong cảm nhận của Đại Lực hơn.
Lý Sư Sư nghĩ rất lâu cũng không thể hiểu được tại sao.
Cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài: “Đại nhân, rốt cuộc ngươi là người thế nào?”
Nàng càng lúc càng tò mò về Lâm Bắc Phàm, có một loại xu thế đắm chìm vào bên trong.
Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh.
Lý Sư Sư đã ở đây được hai ngày rồi, tuy rằng cuộc sống bình thường nhưng lại vô cùng yên tâm, không còn lo lắng hoang mang, chỉ sợ buổi tối đột nhiên có người lao vào như trước đây nữa.
Bình thường nàng đánh đàn tấu nhạc, giúp Lâm Bắc Phàm xử lý một vài việc nhà, lúc nhàn rỗi còn dọn dẹp viện tử khiến cảnh vật càng thêm ưu nhã hơn.
Đồng thời mối quan hệ với Lâm Bắc Phàm cũng tiến triển thần tốc, nhìn thấy hắn đã không còn mất tự nhiên như trước nữa.
Mà Lâm Bắc Phàm cũng phát hiện ra trong nhà có thêm một nữ nhân quả thật quá khác biệt, rất nhiều vấn đề bị bọn họ bỏ qua đều được Lý Sư Sư sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
Mà một ngày này, Lâm Bắc Phàm lại mặc quan phục vào triều sớm.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất