Chương 105: Ngũ Trưởng Lão là nội gián
Chương 105: Ngũ Trưởng Lão là nội gián “Ta là người có thể giúp được ngươi, có phải là ngươi đang cảm giác ca ca mình đang phải đối mặt với nguy hiểm to lớn phải không?”
Tần Cửu Ca nở một nụ cười cực kỳ ôn hòa đứng trước mặt vị mỹ thiếu nữ có tướng mạo thanh thuần này, tuy nhiên trong mắt lại hiện lên vẻ lạnh lùng khó sửa đổi.
Thật ra đôi khi không cần cưỡng đoạt làm gì cho mất sức, từ từ công lược cũng là một ý tưởng không tồi.
Hơn nữa hiện tại dù hắn có muốn cưỡng đoạt thì cũng không thể thành công được, muội muội của Khí Vận Chi Tử cũng là người sở hữu rất nhiều khí vận.
Nếu như thật sự bức chết nàng thì lấy đâu ra tiểu xà mỹ nhân để chơi nữa.
Với lại điều trọng yếu nhất là một khi nàng chết thì Tần Cửu Ca cũng sẽ gánh chịu một phản phệ không nhỏ xíu nào.
Điều này không chỉ không mang lại lợi ích nào mà còn chứa đựng nhiều bất lợi như thế, Tần Cửu Ca cũng không phải là người thấy sắc quên thân, không cần thiết chỉ vì cái nhất thời mà chịu phản phệ của khí vận,
“Chờ một chút, không cần lên tiếng, có người đang tới đây.”
Ánh mắt của Tần Cửu Ca đột nhiên ngưng tụ lại, hắn nhanh chóng biến mất không để lại dấu vết trước mặt Thanh Loan.
Thấy một màn này thì Thanh Loan cũng bối rối vô cùng, thiếu niên tuấn mỹ áo trắng khi nãy còn đứng đây nói chuyện với mình đột nhiên lại biết mất không thấy, nói đi liền đi, hơn nữa trước lúc đi còn nói gì mà có người tới nữa chứ.
“Mau tới đây, muội muội ruột của Thanh Hoa đang ở đây này!”
Một thanh âm nghe có vẻ hơi trẻ tuổi vang lên bên tai của Thanh Loan.
“Nhanh chóng bắt muội muội của Thanh Hoa lại cho ta, phải nghiêm hình bức cung nó trước mặt của y, xem y có chịu không khai không?”
Thanh âm trẻ tuổi đó lại vang lên một lần nữa, tuy nhiên lần này nội dung mà câu nói đó lại khiến cho Thanh Loan thất sắc, có người đang muốn bắt nàng để uy hiếp ca ca làm gì đó.
Thanh Loan thấy một vài tên xà nhân mặc hoa phục nhanh chóng lao tới đây với gương mặt dữ tợn, trong lòng của nàng hiện tại tràn ngập hoảng sợ, nàng không sợ chết, nàng chỉ sợ bản thân bị lấy ra làm công cụ khiến cho ca ca gặp bất lợi mà thôi.
“Thanh Thần ca ca, ta là Thanh Loan đây, từ nhỏ chúng ta đã cùng nhau chơi thả diều đó, nhớ không?
Trong mắt Thanh Loan chứa đầy nước mắt, khi thấy rõ được người đến là ai thì gương mặt của nàng tràn đầy vẻ không tin, ánh mắt của nàng dán chặt vào một nam tử trẻ tuổi đang đứng trong đám người.
Đó chính là bạn chơi từ nhỏ của nàng đó.
Không ngờ người vừa rồi kêu gọi bắt nàng về cho Đại Trưởng Lão nghiêm hình bức cung lại là y, Thanh Loan lúc này như cảm nhận được có một thứ gì đó sụp đổ.
“Ca ca gì chứ, ngươi xứng làm muội muội của ta sao? Nếu không phải Đại Trưởng Lão cảm giác hai anh em các ngươi vẫn còn có giá trị để lợi dụng thì nói không chừng ngài ấy đã giết cả hai người các ngươi từ lâu rồi.”
Người trẻ tuổi bị Thanh Loan gọi là Thanh Thần nở một nụ cười trào phúng, ban đầu Đại Trưởng Lão nghĩ rằng phụ thân của Thanh Hoa thân là tộc trưởng nên chắc chắn cũng đã để lại tài phú hay là tài sản gì quý giá cho con mình.
Tuy nhiên không ngờ rằng Thanh Loan là một phế vật trời sinh không thể tu luyện, ngoại trừ dung mạo hơi xinh đẹp ra thì không còn cái gì khác, phụ thân của cả hai cũng không để lại một thứ gì.
Tuy nhiên ca ca của nàng sở hữu thiên phú khá tốt, chỉ là do không được Thôn Thiên Mãng Tộc cung cấp tài nguyên cần thiết để tu luyện nên hiện tại tu vi cũng không phải là rất cao.
Đại Trưởng Lão trước kia đã ra lệnh cho gia gia của nó, cũng chính là Ngũ Trưởng Lão làm bộ rằng bản thân là người theo phe của Thanh Hoa, mục đích là để âm thầm khống chế hai huynh muội này.
Thanh Hoa đáng thương còn nghĩ rằng đây là một trong những người cuối cùng trong Thôn Thiên Mãng Tộc ủng hộ hắn.
Thật ra chỉ cần Thanh Hoa chịu động não suy nghĩ một chút thì cũng biết rõ, dù sao trong số tất cả những cường giả chịu ủng hộ hắn thì chỉ có một mình Ngũ Trưởng Lão là có mặt trong tộc, chỉ có một mình Ngũ Trưởng Lão mà thôi, việc này đã vô cùng khả nghi rồi.
Đoán chừng là do những hành vi từ nhỏ tới lớn của Ngũ Trưởng Lão đã khiến cho Thanh Hoa không suy nghĩ rõ ràng.
Thanh Hoa thật sự là quá đáng thương, phụ thân tuy là tộc trưởng nhưng đã mất tích nhiều năm, theo tình hình hiện tại thì chắc hẳn đã chết ở ngoài từ lâu rồi.
Các tộc nhân thân cận nhất cũng đã bị chèn ép, tất cả dòng chính đều bị giết sạch sành sanh, ngoại trừ một số người chạy thoát được thì toàn bộ đều đã chết.
Ban đầu Đại Trưởng Lão còn tưởng rằng phụ thân của Thanh Hoa sẽ để lại một số cơ duyên hay tài phú gì lại cho hai con của mình.
Nhưng mà hiện tại Đại Trưởng Lão cũng không muốn chờ đại nữa, qua nhiều năm như vậy nhưng y vẫn chưa nhìn thấy cái gọi là cơ duyên kia, thế nên con cờ Ngũ Trưởng Lão cũng không cần tiếp tục làm gián điệp.
Theo Đại Trưởng Lão thì vị phụ thân tộc trưởng của Thanh Hoa không để lại bất kỳ thứ gì cho cả hai người con của mình cả.
Y cũng đã từ bỏ ý đồ thông qua Ngũ Trưởng Lão để lấy được cơ duyên hay bảo tàng kia rồi.
“Ngươi ngoan ngoãn đem toàn bộ chuyện mà ngươi biết ca ca làm trong mấy ngày nay nói cho chúng ta biết, nếu không thì ngươi sẽ đẹp mắt!”