Chương 123: Thần Ma Cốt
Chương 123: Thần Ma Cốt Một trong những Hắc Ám Thánh Hổ này là một lão hổ thần đen to lớn, mắt đỏ đang nhìn về phía nam nhân đang nói chuyện vừa rồi.
Vừa dứt lời, Hắc Ám Thánh Hổ to lớn này bổ nhào tới, quật vào người vừa nói, cắn xé.
“Nghiệt súc, ngươi … ah ah ah.”
Nam nhân đang nói chuyện trong đám đông cố sức phản kháng, nhưng cũng chẳng ích gì, bởi vì căn cơ tu luyện của Hắc Ám Thánh Hổ này mạnh hơn hắn rất nhiều.
“Không, không…... Ta sai rồi, ta sai rồi.”
Sau khi nam tử đang nói chuyện trong đám người kia cảm thấy rằng Hắc Ám Thánh Hổ thực sự muốn giết mình, hắn vội vàng cầu xin Hắc Ám Thánh Hổ thương xót.
Khuôn mặt của hắn rất quan trọng đối với hắn, nhưng so với mạng sống của mình, nó dường như chẳng đáng kể.
Đám đông xung quanh họ còn đang tập lại chiến đấu chống những kẻ tàn bạo như Hắc Ám Thánh Hổ, nhưng bây giờ tất cả bọn họ đều mất tiếng.
Không ai sẵn sàng giúp đỡ nam tử nói hộ họ vừa rồi.
“Muộn rồi.”
Con Hắc Ám Thánh Hổ này, có đôi mắt cuồng bạo, ngươi vừa rồi đang nói về nhất tộc của bọn họ, bây giờ lại đầu hàng, không quá muộn rồi sao?
“Phốc, phốc.”
Toàn bộ cơ thể của nam tử đang nói chuyện đã bị con Hắc Ám Thánh Hổ này xé nát, máu của hắn đều bắn lên người con Hắc Ám Thánh Hổ này.
Lúc này, Hắc Ám Thánh Hổ đứng dưới ánh sáng mặt trời cảm thấy vô cùng hung ác.
....
“Xem ra, tin tức về bảo vật ở vùng biển này đã truyền đi.”
Tần Cửu Ca chống tay sau lưng, lãnh đạm nhìn cảnh tượng vừa rồi, trong lòng không khỏi có chút xao động.
Cường giả sống sót, kẻ yếu tử vong luôn là pháp tắc hợp lý nhất của Thái Cổ Tiên Vực, không ai có thể thay đổi được.
Những con Hắc Ám Thánh Hổ này có thực lực mạnh hơn nam tử đó, và hắn đáng bị giết. Chỉ với thực lực cường đại, chúng mới có thể thống trị mọi thứ.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng lớn phóng ra khỏi vùng biển này.
“Mau lấy nó, đó là một bảo bối, nhanh lên.”
Đột nhiên, một Hắc Ám Thánh Hổ gầm lên với đám tộc nhân bên cạnh, suýt chút nữa nó đã lấy được bảo vật này, nhưng không hiểu sao, thần quang chứa bảo vật này lại bay đi với tốc độ cực nhanh.
Điều này khiến nó rất tức giận, thấy bảo vật sắp lấy được lại bay mất đi thế này.
Tần Cửu Ca nhàn nhạt nhìn ánh sáng kia vụt qua, hai mắt híp lại, trong lòng thầm cảm thán quả nhiên là bảo vật.
Sau đó, vật này liền thuộc về hắn.
.....
“Ai dám lấy bảo vật của Hắc Ám Thánh Hổ Tộc bọn ta?”
Một con Hắc Ám Thánh Hổ khổng lồ hung dữ nhìn về phía một vị thiếu niên mặc đồ trắng ở đằng xa.
Thiếu niên không hoàn toàn phớt lờ nó, nhưng đang nhìn chằm chằm vào bảo vật trong tay mà hắn đã lấy đi bằng cách thức đặc biệt.
Thiếu niên mặc đồ trắng này tất nhiên là Tần Cửu Ca.
Đột nhiên, Tần Cửu Ca đang nhìn chằm chằm bảo vật này, cười nhạt, nó thực sự là một bảo vật tốt.
Thần Ma Cốt.
Đây là xương cốt của một vị Thần Ma, tuy chỉ là xương bàn tay của Thần Ma nhưng nó cũng là một bảo vật vô cùng kinh ngạc.
Không có nhiều thứ như vậy trong Tiên Cổ Tần Tộc của bọn họ.
Tất nhiên, trong Tiên Cổ Tần Tộc bọn họ có những sinh linh cổ xưa như Thần Ma, nhưng không có Thần Ma nào sẵn sàng cắt xương cốt của mình cho hậu bối.
Một số Thần Ma Cốt trong tộc của họ chỉ lấy được từ một số cấm địa cổ xưa trong Thái Cổ Tiên Vực.
Chúng cũng đã được tích lũy trong một thời gian rất, rất dài.
“Ai, mau đưa cho ta món bảo vật này.”
Một trong những con Hắc Ám Thánh Hổ đuổi theo gầm lên với Tần Cửu Ca, dám lấy bảo vật của tộc Hắc Ám Thánh Hổ bọn họ.
“Cút.”
Tần Cửu Ca bình tĩnh nhìn những con Hắc Ám Thánh Hổ này, và nói bằng một giọng bình thản.
Ngay khi Tần Cửu Ca nói xong, một con Hắc Ám Thánh Hổ ở Nhân Hoàng Cảnh lập tức nổ tung, không để lại dấu vết, như thể nó không tồn tại trên thế giới này.
Đột nhiên, rất nhiều Hắc Ám Thánh Hổ đang chuẩn bị di chuyển lập tức yên lặng trở lại, tình huống thiếu niên mặc áo trắng này ngay lập tức hạ gục một con Hắc Ám Thánh Hổ ở Nhân Hoàng Cảnh đã khiến bọn chúng vô cùng kinh ngạc.
Thực lực của Hắc Ám Thánh Hổ đủ mạnh để làm Nhân Hoàng Nhị Trọng, nhưng đã bị một thiếu niên giết chết chỉ biết trong nháy mắt.
Với tình huống bên trong, chỉ cần là Hắc Ám Thánh Hổ không phải quá ngu ngốc, đều có ánh mắt hoang mang, đây nhất định không phải là thiên tài yêu nghiệt của Cổ Tộc Đạo Thống bình thường.
Thân phận của người thiếu niên áo trắng này tuyệt đối phi thường.
“Ta xin hỏi các hạ là truyền nhân của tộc nào.”
Có một Hắc Ám Thánh Hổ biến thành hình người, nhìn Tần Cửu Ca với một tia sát khí. Kẻ giết chết tộc nhân của bọn họ ngay trước mặt bọn họ, đây là không hề để Hắc Ám Thánh Hổ Nhất Tộc bọn họ vào mắt.
Tần Cửu Ca nghe xong, cười nhạt nhìn bọn họ, trong mắt hiện lên vẻ thờ ơ.
“Cút ra. Còn nói một câu nữa thì ngươi sẽ chết.”
Ánh mắt của Tần Cửu Ca bình tĩnh nhìn họ, hắn cũng không muốn lãng phí thời gian với họ.
Giết bọn nó chỉ bẩn tay.
Những con Hắc Ám Thánh Hổ này rất kiêu ngạo khi nghe khẩu khí thiếu niên áo trắng cướp bảo vật của chúng lớn lối như thế, chúng đã rất tức giận, tất cả đều hung dữ nhìn nam nhân này.
Đột nhiên, một trong những con Hắc Ám Thánh Hổ với thân hình to lớn nhất đã bị sốc.
Rốt cuộc thiếu niên áo trắng này có lai lịch như thế nào, thật sự là không thèm để ý uy nghiêm của Hắc Ám Thánh Hổ Tộc.
Tuy nhiên, Hắc Ám Thánh Hổ có thân hinhg lớn nhất ở đây vẫn quyết tâm nghe theo lời lão tổ của chính mình.
Hắn gầm lên với Hắc Ám Thánh Hổ bên cạnh, “Chúng ta đi thôi.”
“Thủ lĩnh, tại sao.”
Có Hắc Ám Thánh Hổ gầm thét, vừa rồi người này có thể giết chết tộc nhân của bọn họ.
“Người này thân phận bất phàm, là lão tổ để cho chúng ta đi.”