Chương 157: Có rãnh thì đến thăm
Chương 157: Có rãnh thì đến thăm Sau vài ngày.
“Cảm ơn đạo tử đã chiêu đãi mấy ngày nay. Ta trở về tộc trước đây.”
Hư Không Đế Nữ nhìn nam tử có khả năng sẽ là phu quân của mình trong tương lai đang đứng trên khoảng không, quả nhiên giống như Thiến Niên Chí Tôn trong ngoại truyện của truyền ngôn.
Mới tuổi thiếu niên đã bước lên Nhân Hoàng Lộ, trở thành một vị Nhân Hoàng, tương lại chắc chắn là vô cùng rộng mở.
Chính Hư Không Đế Tộc của nàng cũng hiểu rất rõ ràng rằng họ sẽ không có được Yêu Nghiệt Chí Tôn như thế này.
Kể cả vị biểu ca trong tộc của chính mình cũng không được.
Vị biểu ca của chính mình cũng là một vị vạn cổ kỳ tài, cũng là đối tượng bảo vệ trọng yếu của Hư Không Đế Tộc, nhưng hiện tại xem ra cũng không tài giỏi bằng phu quân tương lai của chính mình.
“Đế Nữ đi thong thả, lần sau rảnh rỗi hãy lại đến thăm.”
Tần Cửu Ca khẽ cười, Hư Không Đế Nữ này không có khí chất kiêu ngạo như những nữ tử xuất thân cao quý ngoài kia.
Tất nhiên, không phải trước mặt hắn nàng không có một chút ngạo khí nào, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra luồng khí tức khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.
Sự kiêu ngạo của nàng được chôn trong huyết mạch và xương cốt của nàng, không phải biểu hiện ra bên ngoài.
Không phải lúc nào nó cũng biểu hiện ra bên ngoài.
Dù sao thì đó cũng là một luồng khí tức cực kỳ thoải mái.
“Đã đến lúc đi gặp Thiên Sứ Nhất Tộc.”
Thế nhưng Tần Cửu Ca không quên Thần Nữ Ngạn của Thiên Sứ Nhất Tộc từng nói trong chỗ của Chân Long Tổ có Khí Vận Chân Long.
Đó là thứ có thể tăng cường Thánh Linh Bản Nguyên của Y Y. Tần Cửu Ca muốn lấy được trước khi đi đến Thiên Châu phía trước.
Thần Châu rộng lớn phát triển đã nhiều năm như vậy nên có đủ loại chủng tộc.
Ngoài các Cấm Kỵ Cổ Tộc còn có rất nhiều chủng tộc cực kỳ cường đại.
Thiên Sứ Nhất Tộc là một trong những chủng tộc hùng mạnh, uy chấn Thiên Sứ Cổ Vực.
Có một vùng đất độc lập ở Thần Châu rộng lớn tên là Thiên Sứ Cổ Vực, có thể nói lên thực lực của Thiên Sứ Nhất Tộc.
Tất cả các Đạo Thống Cổ Tộc sinh sống mảnh đất cổ đại này đều biết bá chủ của Cổ Vực là ai. Đó là Thiên Sứ Nhất Tộc đầy cao ngạo, vừa thần bí lại vừa cường đại.
Thiên Sứ Nhất Tộc này cũng rất khác biệt, hầu hết toàn bộ gia tộc đều là nữ tử, và toàn bộ gia tộc cũng do nữ tử đứng đầu.
Tộc trưởng của bọn họ cũng là một nữ thiên sứ, tiếng tăm lừng lẫy khắp Thiên Sứ Cổ Vực.
Tuy nhiên, trong thời gian này, Thiên Sứ Nhất Tộc lại gặp phải rắc rối trong khu vực Thiên Sứ Cổ Vực.
Một phần nguyên nhân là do gần đây có một Chân Long Tổ gần Thiên Sứ Cổ Vực.
Một phần nguyên nhân khác là do đệ tử của một Bất Hủ Đại Giáo đến từ châu vực của Ngoại Giới, chỉ mặt gọi tên muối cưới muội muội ruột của Thần Nữ Ngạn- Thần Nữ Hạc.
Lúc này bên trong Thiên Sứ Nhất Tộc chia làm hai phái, một phái cảm thấy có thể gả Thần Nữ Hạc đi, dù sao truyền nhân của Bất Hủ Đại Giáo đều là người có kỳ tài ngút trời, tương lai có thể trở thành Thiếu Niên Chí Tôn.
Gả Thần Nữ Hạc cho hắn cũng rất tốt.
Các thế lực cổ lão phía sau vị thiên tài kia rất mạnh, nói một cách khách quan, nhiều vị Đại Đế đi ra từ đó.
Được người ta gọi là Đại Đế Đạo Thống.
Vị thiên tài ở ngoại giới muốn cưới Thần Nữ Hạc kia có thân phận vô cùng kinh người, là đệ tử chân truyền của Đại Đế Đạo Thống, tức người có quan hệ huyết thống với dòng chính của Đại Đế Đạo Thống trong truyền thuyết, vô cùng tôn quý.
Ngược lại, phái kia không đồng ý. Bởi vì họ cảm thấy rằng ý kiến của Thần Nữ Hạc quan trọng hơn.
Thần Nữ Hạc không đồng ý cuộc hôn nhân này.
Xét cho cùng, Thần Nữ Hạc này là một người rất tài giỏi trong dòng tộc của họ.
Bọn họ hy vọng nàng có thể ở trong tộc từ từ tu luyện thì cũng rất xuất sắc.
....
“Đạo tử, chúng ta đến đó đi.”
Trên mình Giao Long dài trăm trượng, Tần Cửu Ca nằm nhàn nhã trên đùi trắng như tuyết của Sở U Cơ, ăn Linh Quả mà Sở U Cơ đút cho hắn.
“Thiên Sứ Cổ Vực.”
Tần Cửu Ca nói với vẻ có chút uể oải, lúc này hắn rất lười biếng, giống như một vị công tử nhà trọc thế đang ra ngoài du ngoạn.
Đột nhiên, đôi mắt của Tần Cửu Ca nheo lại, hắn cảm thấy phía trước có một cuộc giao tranh.
Tất nhiên điều khiến hắn ngạc nhiên nhất là âm thanh của hệ thống trong hắn.
“Đinh, Trần Trường Sinh, Khí Vận Chi Tử thứ nhất.”
“Tu vi: Thần Phủ Nhất Trọng.”
Khi giọng nói trong tâm trí Tần Cửu Ca vang lên, Tần Cửu Ca liếc mắt nhìn nơi diễn ra cuộc chiến.
“Giao bảo bối ra, nếu không ta sẽ giết ngươi.”
Một giọng nói vang lên về phía một người nam tử trẻ với khuôn mặt dịu dàng.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, Trường Sinh.”
Nữ tử có chút lớn tuổi lo lắng nhìn người thanh niên có khuôn mặt dịu dàng bên cạnh, đây là đệ đệ của nàng, một người đệ đệ có thiên phú và thực lực đều tuyệt vời.
“Tỷ tỷ đừng hoảng sợ, chúng ta chịu đựng một lát.”
Nam tử trẻ tuổi kia tên là Trần Trường Sinh lúc này không có vẻ gì là hoảng sợ cho lắm, nếu nhìn kỹ, có thể thấy được đáy mắt hắn thậm chí còn có chút giễu cợt.
Đó là một sự khiêu khích của kẻ muốn giết họ.
Nếu là người bình thường trong một nhóm mà người có thực lực cao nhất cũng chỉ ở Thái Hư Cảnh, lại gặp cường giả Nhân Hoàng Cảnh truy sát, chắc chắn là sẽ chết.
Nhưng hắn, Trần Trường Sinh, hoàn toàn khác.
Bởi vì hắn là một Phân Hồn Giả, có nghĩa là hắn có hai thân thể.
Thân thể tên là Trần Trường Sinh này là thân thể chính của hắn, nhưng hắn còn có thân thể khác.
Và thực lực của thân thể đó có thể nói là vô cùng cường đại so với thân thể hiện tại.