Chương 159: Không biết thuộc loại nào
Chương 159: Không biết thuộc loại nào Tần Cửu Ca từ từ đứng dậy khỏi cặp đùi mịn màng của Sở U Cơ, nhìn chằm chằm vào Trần Trường Sinh và cười nhẹ.
Hắn nhìn Trần Trường Sinh, Khí Vận Chi Tử lần này, bằng ánh mắt mờ mịt, tiểu thuyết ở kiếp trước thường không biết xấu hổ như vậy, bởi vì độc giả lúc đó đã rất mệt mỏi với loại nhân vật phế vật vùng lên.
Một số tác giả đã nghĩ ra loại Khí Vận Chi Tử thiên tài như thế này.
Loại Khí Vận Chi Tử này có ưu điểm lớn nhưng cũng có nhược điểm lớn.
Tuy rằng ban đầu mấy tiểu thuyết thông thường về sự vùng dậy của nhân vật phế vật không mang lại được cảm giác sảng khoái cho người đọc bằng nhân vật là thiên tài, nhưng đừng quên rằng vì ngay tử đầu nhân vật phế vật vùng lên đã gặp rất nhiều nguy nan.
Cho nên nói chung, dù sao ở giai đoạn trung kỳ và hậu kỳ, chỉ cần đã vượt qua giai đoạn tiền kỳ, thì Đạo Tâm của nhân vật đều cực kỳ kiên cường.
Ít nhất thì nó vững chắc hơn nhiều thiên tài khác nói chung.
Vì ngay từ đầu những thiên tài đã là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, nên một Khí Vận Chi Tử như vậy không thể tránh khỏi sự cố ngay từ đầu.
Đào tâm không chịu được được đả kích, có thể nhất định sẽ có cảm giác như từ trên mây rơi xuống vực sâu.
Nói miệng thì nghe có vẻ đơn giản, nhưng thực tế thì sao đây?
Trong ba mươi năm, tất cả chúng sinh trâu ngựa, và năm mươi năm, tất cả các vị Phật, rồng và voi đều như vậy.
Trong giai đoạn đầu, những Khí Vận Chi Tử kiểu phế vật vùng lên có thể được hiểu là tất cả chúng sinh trâu bò và ngựa. Ở giai đoạn hậu kỳ, bọn hắn sẽ bất khả chiến bại trong thế gian, té ngã lại có thể đứng lên, một lần không được thì lại một lần nữa.
Vì vậy, Tần Cửu Ca thực sự rất kiêng kị Khí Vật Chi Tử kiểu phế vật vùng lên như thế đến hậu kỳ.
Vào thời điểm đó, một mình Tần Cửu Ca khó có thể khiến cho Đạo Tâm của bọn hắn bị ảnh hưởng, thậm chí có thể nói là không thể lung lay.
Điều này không khỏi kinh ngạc, Khí Vận Chi Tử kiểu phế vật vùng lên đến hậu kỳ sẽ có Đạo Tâm vô địch, khỏi phải bàn tới.
Đạo Tâm mãi mã là thứ quan trọng nhất trong việc tu luyện.
“Khí Vận Chi Tử cùng người này có quan hệ gì?”
Tần Cửu Ca đùa bỡn đôi tay trắng nõn tinh xảo của Sở U Cơ, ánh mắt rơi vào trầm tư, hắn không phải thần thánh, chỉ cần nhìn thấy Khí Vận Chi Tử là có thể biết được hắn thuộc loại Khí Vận nào.
Tất nhiên, Khí Vận Chi Tử thuộc kiểu phế vật thì vẫn khá dễ đoán.
“Quên đi, hiện tại mặc kệ đi.”
“Xem ngươi có thể tìm được cơ hội giết chết Khí Vận Chi Tử này hay không.”
Tần Cửu Ca cười nhẹ trong lòng, dù sao cũng không phải chuyện hắn muốn giải quyết.
.....
“Đa tạ vị tiền bối này đã cứu giúp tỷ đệ chúng ta.”
Lúc này, ánh mắt Trần Linh Ngọc tỏ vẻ cảm kích nhìn nam tử trung niên mặc trường bào lam nhạt trước mặt.
Nếu không phải có cường giả cứu bọn họ, bọn họ vẫn không biết rõ làm như thế nào, rất có thể vừa rồi đã bị cái tên chuẩn bị đoạt bảo vật kia giết chết.
“Khụ, khụ, khụ.”
Trần Trường Sinh, người đang ở bên cạnh tỷ tỷ của mình, ánh mắt có chút lúng túng, hắn đã người tỷ tỷ đã lớn lên cùng mình phải nói lời đa tạ khách sáo với chính mình, với tính cách nhút nhát của hắn, lúc này hắn cảm thấy đỏ mặt vì điều đó.
Phải biết rằng đây là người tỷ tỷ đã cùng chính mình lớn lên từ nhỏ.
Trưởng tỷ như mẹ. Lời này được biểu hiện rất rõ trong trường hợp của hắn.
“Trường Sinh, còn không mau tới đây cảm tạ vị ân nhân cứu mạng này đi.”
Trần Linh Ngọc nhìn Trần Trường Sinh với ánh mắt lộ ra một chút trách móc, nhưng tình cảm cưng chiều vẫn được thể hiện ra nhiều hơn.
Hắn là đệ đệ duy nhất của mình nên nàng không chẳng dám quở trách.
“Ôi, tỷ tỷ tốt.”
Trần Trường Sinh thu mình lại vẻ bất lực trong mắt, quay đầu nhìn thân thể kia của mình và mở miệng nói lời cảm ơn vô cùng trịnh trọng.
“Không cần khách khí, ta cũng cảm thấy được xá đệ có thiên tư xuất sắc, sau này tất có thành tựu lớn, nên ta nguyện ý giúp đỡ các ngươi.”
Nam tử trung niên nói với Trần Linh Ngọc bằng một giọng rất chững chạc.
Ở bên cạnh, Trần Trường Thành nhịn cười trong lòng, cảm giác bản thân khác của mình khen ngợi chính mình trước mặt tỷ tỷ ruột của mình cũng không tệ, cực kỳ thích thú.
“Được rồi, ta còn có việc phải đi trước.”
Thân thể khác của Trần Trường Sinh kia mỉm cười nhìn Trần Linh Ngọc rồi bay đi.
Trần Trường Sinh thực sự không nhịn được việc tỷ tỷ của mình lại có dáng vẻ cung kính trước thân thể khác của mình như vậy, vì thế hắn tuỳ tiện tìm một cái cớ rồi rời đi.
“Trường Sinh, ta không biết khi nào đệ mới có thể trở thành cường giả Nhân Hoàng Cảnh.”
Trần Linh Ngọc nhìn đệ đệ ruột của mình bằng ánh mắt dịu dàng vô tận, tài năng đệ đệ ruột của mình là xuất sắc trong tộc, nhưng không thể đặt chân lên Nhân Hoàng Lộ để trở thành một vị Nhân Hoàng trong một sớm một chiều.
“Lần này lại để cho đệ nghịch ngợm như vậy, một thân một mình rời khỏi gia tộc.”
Giọng điệu của Trần Linh Ngọc thay đổi, trỏ một ngón tay vào đầu Trần Trường Sinh, nhìn đệ đệ của mình bằng ánh mắt bất lực.
Đệ đệ này của mình cái gì cũng tốt, nhưng hắn lại ở nhà nhiều quá, thích lang thang khắp nơi, không ngại nguy hiểm, nếu hôm đó gặp phải cường giả nguy hiểm nào thì sợ rằng hắn sẽ bị thua thiệt.
Cũng giống như lần này, nếu không có cường giả xa lạ này, bọn họ có lẽ sẽ không thể sống sót.
“Lần sau đệ không dám nữa, Trường Sinh ta sẽ nghe lời tỷ tỷ, ta cũng sẽ nghe lời tỷ tỷ hết.”
Trần Trường Sinh nhìn tỷ tỷ của mình với một nụ cười, nhưng hắn biết rằng tỷ tỷ của hắn tuy vẫn luôn nói lời chua ngoa với hắn nhưng hắn chỉ cần cười với tỷ tỷ của mình mấy lần là nàng sẽ mủi lòng.
Tất cả sai lầm của hắn đều sẽ được tỷ tỷ tha thứ.
“Có thể thấy rằng hắn rất tôn trọng nữ tử bên cạnh mình.”