Chương 167: Nàng không nỡ
Chương 167: Nàng không nỡ
“Trường Sinh ngươi lại chuẩn bị đi tới đó.”
Nữ tử ôn nhuận mặc áo tím tức giận nhìn Trần Trường Sinh chuẩn bị rời khỏi đại bộ đội, vừa rồi mới nói phải nghe lời của mình, nhưng chưa bao lâu đã nuốt lời rồi.
“Hì hì, Trường Sinh đi một chút rồi về, đi một chút rồi về.”
Ánh mắt của nam tử trẻ tuổi được gọi Trần Trường Sinh cười hì hì nhìn tỷ tỷ của mình.
Vốn dĩ là thân thể này của hắn không chuẩn bị đi ra ngoài, liền thành thành thật thật đứng ở trong đại bộ đội của Trần Gia, nhưng thật không ngờ, thân thể kia của hắn lại tìm được một chỗ thần bí, Trần Trường Sinh có thể nhìn ra, nơi đó nhất định là có cơ duyên rất tốt.
Nhưng nơi đó lại có thực lực hạn chế, cũng chính là một thân thể khác có thực lực đạt tới Nhân Hoàng Chi Cảnh không vào được, điều này rất khó chịu.
Nhưng Trần Trường Sinh lại không muốn buông tha cơ duyên bên trong đó.
Cho nên sau khi suy nghĩ nhiều lần thì Trần Trường Sinh vẫn quyết định đi tới một chuyến, dù sao cũng không ai chú ý tới một người chỉ có Thần Phủ Cảnh Giới như hắn.
Tỷ tỷ của mình đi theo Nhất Mạch này trong gia tộc của mình, Trần Trường Sinh vẫn rất là yên tâm.
Dù sao nơi này có cường giả của Nhân Hoàng Cảnh Giới có thực lực còn mạnh hơn cả mình.
Vị cường giả của Nhân Hoàng Cảnh Giới rất thân cận với bọn họ, xem như là trưởng giả cùng thời với gia gia của nhà hắn.
“Tỷ tỷ tỷ đi trước đi, đệ sẽ trở về ngay.”
Nói xong, Trần Trường Sinh lập tức vừa phất tay vừa nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Hắn sợ một chút nữa thì tỷ tỷ hắn sẽ véo lỗ tai của hắn mất, không bằng hắn ra ngoài mạo hiểm còn hơn.
“Trường sinh này, trở về xem ta có cho đệ biết tay hay không.”
Ánh mắt Trần Linh Ngọc hơi tức giận nhìn Trần Trường Sinh nhanh chóng rời đi có chút bất lực nói.
Nàng cũng không phải không biết, chim ưng muốn bay cao nhất định phải trải qua hoạn nạn thì mới có thể trưởng thành.
Nhưng con đại bàng non này là đệ đệ ruột của mình.
Nàng cũng không nỡ.
Hiện tại nàng cũng chỉ có thể hơi thở dài một tiếng, ai bảo hiện tại hình thức nhất mạch này trong tộc bọn họ càng ngày càng không tốt.
Nhất Mạch này của mình không chỉ là cường giả già nua yếu ớt một chút, thế hệ thanh niên của bọn họ cũng chỉ có vài người có thể một mình gánh vác Đại Lương.
Trong đó đệ đệ ruột của mình lại là nhân vật dẫn đầu trong Nhất Mạch này của mình.
Nếu hắn không mạnh hơn đệ tử của Đại Trưởng Lão Nhất Mạch, phái những người trung lập của gia tộc Trần Thức sẽ không lựa chọn Nhất Mạch này của bọn họ.
Dù sao thế hệ trước cũng đã yếu hơn người khác, nếu thế hệ trẻ vẫn yếu hơn người khác, vậy thì dựa vào cái gì để người khác chọn ngươi.
Phái những lão già lọc lõi trung lập này là kiểu người này còn khôn khéo hơn người kia.
....
“Các ngươi đi theo Thiên Sứ Tộc trước đi.”
Tần Cửu Ca vuốt ve eo nhỏ của Sở U Cơ, không chỉ rất mềm mại mà còn có một cỗ mùi hương thầm kín rất mê người.
Lúc này trên mặt của Sở U Cơ hiện ra một tia đỏ ửng say lòng người.
Sau đó hắn cần một người đi làm chút chuyện.
“Ừm.”
Lúc này đôi môi đỏ mọng của Sở U Cơ khẽ ngâm nhẹ một tiếng, dù sao công tử của nàng làm việc thì nàng nghe là được rồi, nàng chỉ cần phục tùng là được.
Đây cũng là nguyên nhân Tần Cửu Ca thích mang theo, bên cạnh mình có một nữ tử vừa nghe lời vừa tuyệt mỹ, lại là thị nữ tài giỏi cũng không tệ lắm.
Đương nhiên những thứ này đều dựa vào việc Sở U Cơ hoàn toàn phục tùng hắn thì mới được, bằng không tuyệt đối không thể được.
“Còn có vật nhỏ ngươi, nếu đã tỉnh rồi thì trước tiên cứ đi theo bên cạnh ta đi.”
Miệng của Tần Cửu Ca nhẹ nhàng ngậm lỗ tai Sở U Cơ, nhẹ nhàng cắn.
Ánh mắt nhàn nhạt nhìn Y Y đang nằm dưới đất ăn cái gì nói.
Tuy rằng thực lực hiện tại của Y Y không mạnh, nhưng ít nhất thì nó là một con Thánh Linh, cho nên cảm ứng của nó đối với Khí Vận Chân Long này còn mạnh hơn rất nhiều người.
Mang theo nó thì việc tìm được Khí Vận Chân Long kia nhất định sẽ không quá khó khăn nữa.
Y Y thấy Tần Cửu Ca đang nhìn chăm chú, nâng đầu mình lên nhìn Tần Cửu Ca.
Thế nhưng lập tức dùng hai tay che mắt mình, giống như nhìn thấy cái gì đó rất ghê gớm.
“Ê a a, ê a a.”
Y Y lại nhìn xuyên qua kẽ hở ở ngón tay của mình, nhanh rất nhanh liền nhắm mắt lại.
Cũng không biết đã qua bao lâu.
Y Y mở mắt ra một lần nữa, chỉ có Tần Cửu Ca chắp tay mà đứng nhìn phương xa.
“Đi rồi, đồ ngốc.”
Tần Cửu Ca nhàn nhạt nói với vẻ mặt ngốc nghếch của Y Y.
Nhỏ như vậy thì ngươi có thể hiểu được cái gì.
“A nha nha, a nha nha, hừ.”
Tựa hồ cảm nhận được lời mà Tần Cửu Ca nói với nó không phải là lời tốt gì, lập tức chống nạnh kêu ê nha nha với Tần Cửu Ca.
Xem ra, gần đây còn học được một chút từ ngữ của con người.