Chương 316: Không thể đắc tội người kia
Chương 316: Không thể đắc tội người kia Tin tức Đạo Vũ Thiên Cung bị diệt tại Đạo Châu chỉ cần một thời gian cực ngắn thôi là đã có thể được truyền đến nhiều thế lực tại các châu vực cổ lão khác.
Chưa ai từng nghĩ đến một thế lực có thanh danh lớn như Đạo Vũ Thiên Cung lại bị diệt cung một cách tận gốc cả.
Tin tức này khiến cho vô số đạo thống cổ tộc ở khắp nơi chấn kinh cùng lo sợ không ngớt.
Bên cạnh Cổ Châu có một châu vực tên là Vân Châu.
Đây cũng là một châu vực có thực lực không yếu, nếu so sánh về mặt tổng thể thì đây là một châu vực cường đại hơn cả Thiên Châu cùng Cổ Châu.
Tại nơi này có nhiều thế lực đạo thống có Thần Linh tự mình tọa trấn, nơi này sở hữu nhiều đại điện to lớn san sát nhau, chung quanh những đại điện này là vô số Tiên Vân bồng bềnh cực kỳ đẹp mắt.
Trong số những đại điện to lớn này thì có một cái hiện rõ vẻ cổ xưa, sâm nghiêm nhất.
Phanh.
Một bình hoa có chất liệu tự như sứ trực tiếp bị đánh bể, tiếng vỡ nát của nó vang lên khắp không gian xung quanh.
“Mấy ngày nay ngươi đi làm cái gì?”
Trong đại điện có một nam tử với dáng dấp cực kỳ uy nghiêm đang đứng, thần sắc của hắn phẫn nộ tới cực độ, bình hoa khi nãy không cần đoán cũng biết là do ai làm vỡ, khi này hắn đang rống to với những người đứng cách đó không xa.
“Ngươi có biết rằng chuyện của ngươi đã được không ít các thế lực biết rồi hay không, vì sao? Nguyệt nhi ơi là Nguyệt nhi, ngươi có biết Cổ Tiên Giáo chúng ta không thể đắc tội người kia không?”
Nam tử trung niên có tướng mạo uy nghiêm kia bắt đầu thở dài, hắn lắc đầu một cách ngao ngán rồi nói với nữ nhi của mình.
Hắn chính là giáo chủ của Bất Hủ Đại Giáo Cổ Tiên Giáo, Cổ Phi Phàm, là một cường giả Thiên Tôn cường đại.
Cũng là một trong những cường giả đỉnh phong ngoài sáng tại Vân Châu.
“Chẳng phải chỉ là đắc tội với một người có vẻ còn nhỏ hơn ta thôi mà, cho dù thân phận của hắn có cường đại tới đâu thì cũng đâu thể nào không quan tâm tới Cổ Tiên Giáo, đúng không?”
Nữ tử đứng trước mặt nam tử trung niên kia sau khi nghe lời hắn răn dạy thì không nhịn được mà hơi đau lòng, khi này nàng mới lên tiếng phản bác.
Sau khi Võ Tôn ca ca của nàng được sư tôn của hắn cứu đi thì Cổ Nguyệt Nhi trực tiếp đi tới Truyền Tống Đại Trận để về Cổ Tiên Giáo.
Nhưng khi nàng về tới nơi nàng coi là nhà này thì nàng trực tiếp bị phụ thân kéo tới đây để răn dạy. không chỉ thế nàng còn bị y nạt một tràng nữa.
Điều này khiến cho nội tâm của Cổ Nguyệt Nhi ủy khuất không nhẹ, trước kia phụ thân nàng chưa từng mắng hay la nàng một chuyện gì cả.
Nhưng hiện tại y lại mắng nàng một cách thậm tệ như thế.
Trong suy nghĩ của nàng thì Cổ Tiên Giáo thân là một thông thiên Cổ Giáo cường đại vô song, cho dù thân phận của người kia có lớn tới mức nào đi nữa thì cũng phải nể mặt Cổ Tiên Giáo.
Thế nên chỉ cần nàng về đây thì cả nàng cùng với Cổ Tiên Giáo cũng sẽ không bị gì cả.
Thế nên nàng không ngờ rằng mọi chuyện sẽ diễn ra theo chiều hướng như thế này.
“Tốt nhất là ngươi nên xin lỗi vị công tử kia ngay và luôn đi, phải làm mọi cách để có được lời xin lỗi từ hắn, nếu không thì Cổ Tiên Giáo sẽ vì ngươi mà gánh chịu một trận đại kiếp đó, ngươi hiểu chưa?”
Đứng cạnh phụ thân của Cổ Nguyệt Nhi là một lão giả trông có vẻ rất già nua, hắn lên tiếng nói với giọng điệu bình tĩnh.
Đây là một chủ sự trong Cổ Tiên Giáo, có thể nói ngoại trừ giáo chủ ra thì hắn là người có quyền lực khá lớn.
“Không đi!”
Hiện tại trong lòng của Cổ Nguyệt Nhi vẫn còn một ngọn lửa đang bùng chát, rõ ràng là người kia vô duyên vô cớ, bất chợt lĩnh người đi vây công Đạo Vũ Thiên Cung.
Hơn nữa hắn còn cho người khác vây giết Võ Tôn ca ca của nàng, sao Cổ Nguyệt Nhi có thể hạ mình xin lỗi loại người như thế này được chứ?
Nằm mơ cũng không được!
“Nghịch nữ!”
Cổ Phi Phàm tiếp tục rống to trước mặt Cổ Nguyệt Nhi.
Tất cả đều là do hắn, do trước tới nay hắn luôn sủng ái người nữ nhi này của mình quá mức, để hiện tại nàng có tính cách coi trời bằng vung.
Chỉ là hạ thấp lòng tự trọng xuống một xíu để xin lỗi người khác thôi mà.
Chỉ cần sau khi nói xin lỗi thì Cổ Tiên Giáo bọn hắn sẽ là người chiếm lý, thế lực sau lưng tên kia chắc sẽ không vì một chuyện cỏn con như thế này mà đi tìm bọn hắn để gây sự.
Nhưng mà qua một hồi thì Cổ Phi Phàm cũng thở dài một cái, hắn biết rõ địa vị của tên Võ Tôn kia trong lòng nữ nhi mình lớn tới mức nào, hắn cũng biết tính cách nữ nhi mình ra sao/
“Thánh Nữ phải suy nghĩ việc này thật kỹ, nó liên quan tới sự phát triển của Cổ Tiên Giáo chúng ta trong tương lai đó.”
Đại Trưởng Lão đứng bên cạnh Cổ Phi Phàm tiếp tục lên tiếng, trong giọng nói của hắn hiện đã xuất hiện vài phần tức giận.
Hắn không phải là người cùng chung phe phái với Cổ Nguyệt Nhi.
Thế nên trong chuyện này hắn không có tình cảm hay thiên vị gì nàng cả.
Nếu như Cổ Nguyệt Nhi đã đắc tội một truyền nhân của thế lực đạo thống nào đó cường đại thì nàng phải tự đi bồi tội, tối thiểu nhờ việc đó mà Cổ Tiên Giáo có thể thoát được một kiếp.
Còn về phần Cổ Nguyệt Nhi sẽ có suy nghĩ ra sao thì không phải là chuyện hắn cần quan tâm, hắn không phải là Cổ Phi Phàm, hắn không cần cân nhắc những chuyện này.