Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Chương 30: Thần Kiếm Phong Bùng Nổ

Chương 30: Thần Kiếm Phong Bùng Nổ
Đạo Nhất tông, Thần Kiếm Phong, đã qua giờ cơm trưa, không có đông đảo đệ tử đến phòng bếp ăn cơm trưa, lúc này ai nấy đều mang vẻ mặt ủ rủ.
Tuy nói mọi người đều đang làm việc của mình, người tu luyện thì tu luyện, người công tác thì công tác, nhưng thần sắc trên mặt đều rất sa sút.
“Ai, không có đồ ăn của Trường Thanh sư đệ, ta cứ cảm thấy toàn thân đều không có chút sức lực.”
“Có ai nói không chứ, tu luyện cũng có chút không yên lòng.”
“Trong đầu đều là đồ ăn a.”
“Buổi trưa ta tự mình làm ít món, trực tiếp nôn mửa.”
“Hy vọng Trường Thanh sư đệ có thể mau chóng trở về.”
“Có Kim Mẫn đi cùng, hẳn sẽ không có vấn đề gì, cũng chỉ là một đầu bán yêu mà thôi.”
Vài tên đệ tử nội môn ở trên đài tu luyện, vừa tu luyện, vừa hữu khí vô lực nói.
Đúng lúc này, từ trên đỉnh núi truyền đến một tiếng chuông.
“Có đệ tử cầu viện.”
Tiếng chuông vang đại biểu có đệ tử sử dụng lệnh cầu viện của tông môn, một tiếng là đệ tử tạp dịch, hai tiếng là đệ tử ngoại môn, ba tiếng là đệ tử nội môn, bốn tiếng là chấp sự, năm tiếng là đệ tử thân truyền và trưởng lão.
Chuông chỉ vang lên một tiếng, đại biểu có đệ tử tạp dịch sử dụng lệnh cầu viện.
Bình thường, lệnh cầu viện của đệ tử tạp dịch, đều do đệ tử ngoại môn đi cứu viện.
Sắc mặt vốn hơi biến, rất nhanh lại trở nên biếng nhác.
“Thì ra là đệ tử tạp dịch a.”
Một người trong đó vô lực nói, có điều một giây sau, theo lời của một đệ tử khác ở bên cạnh, trong nháy mắt mọi người đều xù lông.
“Đệ tử tạp dịch, các ngươi nói xem có phải là Trường Thanh sư đệ hay không?”
“Mẹ kiếp”
Diệp Trường Thanh là đệ tử tạp dịch a, hơn nữa vừa lúc ra ngoài làm nhiệm vụ, trong nháy mắt, mấy người nhảy cẩn lên, lần lượt chạy như điên lên đỉnh núi.
Không chỉ có bọn họ, lúc này đệ tử ở khắp các nơi trong Thần Kiếm Phong cũng đều vọt về hướng đỉnh núi.
“Không phải thật sự là Trường Thanh sư đệ xảy ra chuyện đi, không phải có Kim Mẫn sư tỷ đi theo sao?”
“Chỉ là một đầu bán yêu, hẳn sẽ không có nguy hiểm gì chứ?”
“Ai biết, có điều Trường Thanh sư đệ nhận nhiệm vụ điều tra, trong đó có ẩn tình gì thì không ai có thể nói rõ được.”
Nhiệm vụ điều tra, nói nguy hiểm cũng nguy hiểm, nói không nguy hiểm cũng không nguy hiểm.
Dù sao cũng là điều tra, cũng có nghĩa rằng bên trong có rất nhiều chuyện không biết rõ, có lẽ thoạt nhìn bề ngoài không có nguy hiểm gì, nhưng trên thực tế có thể ẩn giấu bí mật không ai biết.
Vô số đệ tử đều muốn biết, rốt cuộc lệnh cầu viện này có phải là của Trường Thanh sư đệ hay không.
Trên đỉnh Thần Kiếm Phong có một tòa đại điện, có một trưởng lão chuyên môn phụ trách trông coi, vị trí giữa đại điện có một cái chuông đồng thật lớn, bất kỳ một khối lệnh cầu viện nào của Thần Kiếm Phong được sử dụng tới, chuông đồng này sẽ phản ứng trước tiên.
Mà giờ này khắc này, trong đại điện, trưởng lão này nhìn đám người Hồng Tôn, Từ Kiệt, Liễu Sương, cùng với Lục Du Du trước mắt cấp tốc chạy tới, trên mặt tràn đầy dấu chấm hỏi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tuy nói có đệ tử sử dụng lệnh cầu viện, nhưng cũng chỉ là một đệ tử tạp dịch a, vì sao phong chủ cùng đám người Từ Kiệt đều tới đây? Hơn nữa còn là người đầu tiên chạy tới.
Hơn nữa, lúc này vẻ mặt của bốn người vội vàng hỏi.
“Ai, là ai sử dụng lệnh cầu viện?”
Lúc tiếng chuông vang lên, đồng thời có thể xác định là ai sử dụng lệnh cầu viện, đối mặt với câu hỏi của đám người Hồng Tôn, trưởng lão này nghi hoặc trả lời.
“Là một đệ tử tạp dịch tên là Diệp Trường Thanh.”
Lời này vừa nói ra, bốn người Hồng Tôn, Từ Kiệt, Liễu Sương, Lục Du Du trong nháy mắt biến sắc.
“Đáng chết…”
Từ Kiệt thầm mắng một tiếng, cả người trực tiếp biến mất tại chỗ, sau đó là Lục Du Du, Liễu Sương, ba đệ tử thân truyền lao ra ngoài điện, hóa thành ba đạo lưu quang, chạy về phía trấn Nhạc Sơn.
Chuyện này là sao? Nhìn ba người trực tiếp rời đi, trưởng lão này choáng váng, một đệ tử tạp dịch gặp nạn, cần phải đến mức như vậy sao?
“Phong chủ, ngươi xem?”
Hoàn toàn không biết đã phát sinh chuyện gì, còn muốn xin chỉ thị từ Hồng Tôn, nhưng vừa quay đầu, sao còn thấy được bóng dáng của Hồng Tôn.
Ngay cả Hồng Tôn cũng không còn, tên trưởng lão này trực tiếp ngơ ngác tại chỗ, trong lòng chỉ có vô số dấu chấm hỏi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cho dù là đệ tử thân truyền gặp nạn cũng không đến mức như vậy chứ?
Nhưng mà chuyện này còn chưa tính là xong, cũng không biết là ai truyền ra, xác định người sử dụng lệnh cầu viện chính là Diệp Trường Thanh.
Trong lúc nhất thời, trên dưới Thần Kiếm Phong, bất luận là đệ tử nội môn, hay là đệ tử ngoại môn, nhao nhao chạy về phía trấn Nhạc Sơn.
Khu vực đệ tử nội môn, từng tên đệ tử nội môn vọt lên không trung, hóa thành từng đạo lưu quang, đi thẳng đến trấn Nhạc Sơn.
Khu vực đệ tử ngoại môn cũng như thế, người ngự kiếm thì ngự kiếm, người khống chế Linh Chu thì sẽ khống chế Linh Chu.
Dù sao trong nháy mắt, toàn bộ Thần Kiếm Phong giống như mở ra cuộc đại chiến tông môn.
Vô số lưu quang từ trên trời bay qua, đứng ở đỉnh núi, nhìn mọi chuyện xảy ra ở phía dưới, Triệu Chính Bình hoàn toàn choáng váng.
“Ai có thể cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Triệu Chính Bình cùng một đám Trưởng Lão đều chưa từng nếm qua tay nghề của Diệp Trường Thanh, cho nên tất nhiên không hiểu mọi việc đang phát sinh trước mắt.
Bọn họ chỉ biết, vừa rồi bởi vì một đệ tử tạp dịch tên là Diệp Trường Thanh sử dụng lệnh cầu viện, sau đó, bắt đầu từ Phong Chủ, toàn bộ Thần Kiếm Phong trong nháy mắt liền nổ tung.
Không chỉ có Thần Kiếm Phong, lúc này các phong khác trong Đạo Nhất tông cũng chú ý tới động tĩnh của Thần Kiếm Phong.
Một đám phong chủ đều đang hỏi xem rốt cuộc Thần Kiếm Phong đã xảy ra chuyện gì.
“Thần Kiếm Phong bị làm sao vậy?”
“Lão già Hồng Tôn kia đang giở trò gì vậy?”
“Thần Kiếm Phong muốn đi công kích tông môn nào sao?”
“Là đang muốn làm gì? Mở đại chiến tông môn sao?”
Hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa bọn họ căn bản cũng không nhận được một chút tin tức a.
Cuối cùng trải qua hỏi thăm, đáp án nhận được càng khiến cho một đám Phong Chủ trực tiếp choáng váng.
“Ngươi nói bởi vì Thần Kiếm Phong có một đệ tử tạp dịch sử dụng lệnh cầu viện, sau đó Thần Kiếm Phong liền trở nên như vậy?”
“Ngươi mẹ nó đang nói đùa với ta sao? Một đệ tử tạp dịch cầu viện, tất cả mọi người trên dưới Thần Kiếm Phong đều đi?”
Nguyên nhân lại là bởi vì một đệ tử tạp dịch, điều này khiến cho người ta thế nào cũng không thể tin được.
Ngươi có giết chết mấy đệ tử thân truyền của Thần Kiếm Phong, cũng không đến mức khiến cho cả Thần Kiếm Phong phản ứng lớn như vậy đi.
Tiếng chuông vang lên không đến nửa nén hương, chỉ thấy từng đạo từng đạo bóng người ở khắp các nơi trong Thần Kiếm Phong vụt lên không trung, cái này mẹ nó còn quá đáng hơn cả việc cào mộ tổ tiên của Thần Kiếm Phong.
Đừng nói là các Phong Chủ, ngay cả trên Chủ Chong, Tông Chủ Đạo Nhất tông, cùng với một đám chủ tọa Trưởng Lão cũng mang theo vẻ mặt quay cuồng.
“Thần Kiếm Phong làm gì rồi? Họ đang làm gì vậy?”
“Tông chủ, chúng ta không biết a.”
“Bọn họ muốn đi tấn công nơi nào? Gã Hồng Tôn kia xảy ra chuyện gì, xuất thủ lớn như vậy, vì cái gì cũng không thương lượng với ta trước chứ?”
“Tông chủ, nghe nói bởi vì có một đệ tử tạp dịch sử dụng lệnh cầu viện.”
“Chó má, một đệ tử tạp dịch có thể làm cho vạn đệ tử trên dưới Thần Kiếm phong cùng nhau đi cứu viện sao?”
Tông Chủ Tề Hùng căn bản cũng không tin lời này, ngồi ở đầu đại điện, sắc mặt tái mét, hàm răng đều nghiến đến mức kêu ken két.
Thân là Tông Chủ của Đạo Nhất tông, mẹ nó thuộc hạ mở đại chiến như thế, mình thế nhưng lại hoàn toàn không biết gì cả, nói ra không phải sẽ thành trò cười cho thiên hạ sao?
Mặc dù Hồng Tôn cũng chưa bao giờ nghe lời mình, nhưng lần này có phải là quá đáng lắm rồi hay không, chuyện lớn như vậy, cho dù không thương lượng với Chủ Phong như ta, nhưng ít nhất cũng phải nói qua chứ.
“Tông Chủ, đại sư huynh Triệu Chính Bình của Thần Kiếm Phong cầu kiến.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất