Chương 8: Tâm Hồn Ăn Uống
Nhìn hơn mười bình đan dược trước mặt, bột thuốc, Diệp Trường Thanh có chút ngây người, lúc này, những đệ tử còn lại cũng lần lượt phục hồi tinh thần lại, lần lượt nói.
“Đúng vậy, Trường Thanh sư đệ, nếu ngươi thiếu đan dược cứ nói với chúng ta a, chỗ của sư huynh còn có mười viên Luyện Thể Đan, sư đệ dùng trước.”
“Gần đây ta có chút túng quẫn, chỉ còn lại có ba bình bột thuốc Đoán Thể Dịch, Trường Thanh sư đệ ngươi cứ nhận lấy, chờ qua hai ngày ta bảo trong nhà đưa tiền tới đây.”
“Chút chuyện nhỏ tài nguyên tu luyên này, Trường Thanh sư đệ không cần lo lắng, có chúng ta, sư đệ ngươi liền an tâm tu luyện, nấu cơm là được.”
“Đúng vậy đúng vậy, một ít chuyện nhỏ, cần sư đệ lo lắng.”
Hảo gia hỏa, Diệp Trường Thanh không nghĩ tới, mình chỉ nói một câu đơn giản, thế nhưng trong nháy mắt liền chiếm được mấy trăm khỏa Luyện Thể Đan, cùng Đoán Thể Dịch.
Cái này thái quá a, hơn nữa, nghe khẩu khí của những người này, hình như sau này mình thiếu cái gì, cứ nói với bọn họ được rồi.
Từ khi nào mà tài nguyên tu luyện trở nên không trân quý như vậy?
Diệp Trường Thanh còn không kịp phản ứng, sở dĩ mọi người như thế, hoàn toàn vì một ngụm mỳ của mình.
Nếu Diệp Trường Thanh còn phải vì tu luyện tài nguyên mà đi làm nhiệm vụ, như vậy sau này bọn họ sẽ ít khi ăn được mỳ Phúc Kiến.
Chuyện này tuyệt đối không được a, cho nên, tài nguyên tu luyện, hoàn toàn không đáng nhắc tới, Diệp Trường Thanh này, bọn họ nhận nuôi.
Cùng lắm thì sau này làm thêm mấy nhiệm vụ a, nhiều người như vậy chẳng lẽ còn không nuôi nổi một Diệp Trường Thanh?
“Cái này… cũng không được ổn thỏa a?”
“Trường Thanh sư đệ nói cái gì, một chút tài nguyên tu luyện, ngươi cũng không thể chối từ a.”
“Đúng vậy, nếu sư đệ không nhận, sau này chúng ta cũng không tiện đến ăn mỳ.”
Còn cự tuyệt không được, cuối cùng Diệp Trường Thanh cũng chỉ có thể nhận lấy, có điều đã nhận đồ của người ta, tất nhiên là phải có hồi đáp, lúc này, Diệp Trường Thanh liền đem lịch ăn cơm vốn là một ngày hai bữa, đổi thành ba bữa.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều hoan hô lên tiếng, trong lòng tính toán.
Trước kia mỗi ngày có thể ăn hai lần mỳ, hiện tại mỗi ngày biến thành ba lần, một tháng ba mươi ngày, một năm ăn thêm được ba trăm sáu mươi lăm lần.
Khặc khặc…
Tính ra, không ít người đều phát ra tiếng cười quái dị, chút tài nguyên tu luyện này cũng không đáng là bao a, về sau còn phải như thế, không thể để cho những chuyện chó má này lật đổ nhà bếp, ảnh hưởng đến bước chân nấu cơm của Trường Thanh sư đệ.
Ăn xong, mọi người tự giác rửa chén dọn dẹp, Lục Du Du cũng vậy.
Màn đêm buông xuống, mọi người cũng lục tục rời đi, chỉ là Lục Du Du vẫn lưu lại đến cuối cùng, chờ cả sân chỉ còn lại một mình nàng, Diệp Trường Thanh bưng bình trà đi tới trước mặt nàng hỏi.
“Sư tỷ có việc gì?”
“Trường Thanh sư đệ, nếu ta muốn sư đệ trở thành tùy thị của ta, sư đệ nguyện ý sao?”
Lục Du Du chờ mong nói.
Tại Đạo Nhất Tông, đệ tử thân truyền, phong chủ, chủ tọa trưởng lão, cùng với những người trở lên, là có thể có được tùy thịtùng.
Cái gọi là tùy thị, cũng tương đương với việc ràng buộc một cá nhân.
Ví dụ nếu như Diệp Trường Thanh trở thành tùy thị của Lục Du Du, đó chính là vinh cùng vinh nhục cùng nhục, đương nhiên chỗ tốt cũng rất nhiều, tỷ như tài nguyên tu luyện, có thể lấy hai phần, một phần là tông môn, một phần là Lục Du Du.
Hơn nữa cũng chẳng khác nào có thêm một chỗ dựa vững chắc.
Có lẽ sợ Diệp Trường Thanh cự tuyệt, Lục Du Du dừng một chút, ngay sau đó lại nói.
“Sư đệ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi, về sau tất cả tài nguyên tu luyện của ngươi ta đều bao thầu.”
Nghe nói lời này, Diệp Trường Thanh có chút kinh ngạc nhìn Lục Du Du, không nghĩ tới nha đầu này lại là đệ tử thân truyền.
Chỉ có đệ tử thân truyền có tư cách có được tùy thị, vốn tưởng rằng nàng nhiều nhất cũng chỉ là đệ tử nội môn, không nghĩ tới thế mà lại là một vị đại lão.
Phải biết, toàn bộ Thần Kiếm Phong, hiện giờ cũng chỉ có bảy người đệ tử thân truyền mà thôi.
Có thể trở thành tùy thị của đệ tử thân truyền, đây là điều mà vô số người đánh vỡ đầu đều muốn tranh thủ, đừng nói là đệ tử tạp dịch, ngay cả ngoại môn, thậm chí là đệ tử nội môn cũng không ngoại lệ.
Dù sao đệ tử thân truyền tương đương với hoàng tử hoàng triều thế tục, đi theo bọn họ, cũng giống như cận thần, được rất nhiều chỗ tốt.
Chứ đừng nói lục Du Du còn là một tiểu loli xinh đẹp, đáng để cộng điểm.
Chỉ là Diệp Trường Thanh cơ hồ không có do dự gì liền lắc đầu cự tuyệt nói.
“Đa tạ sư tỷ nâng đỡ yêu thương, có điều sư đệ tạm thời không có ý nghĩ như vậy.”
Mục đích Lục Du Du nói như vậy, Diệp Trường Thanh tất nhiên có thể đoán được, đơn giản là bởi vì tay nghề của mình không tệ, nhưng nếu đi theo nàng, sau này cũng chỉ có thể nấu cơm cho một mình nàng.
Cái này không có lợi trong việc tăng cấp của bản thân, hơn nữa, Diệp Trường Thanh cũng không muốn khuất phục dưới một người.
Tuy nói hiện tại mình cũng chỉ là một đệ tử tạp dịch, nhưng ở trong căn phòng một mẫu ba phần đất này, cũng vui vẻ tự tại.
Về phần tài nguyên tu luyện, không nói khoa trương, nhưng Diệp Trường Thanh hắn sẽ thiếu thốn sao?
Đối với việc này, Lục Du Du có chút mất mát, nhưng cũng không cưỡng cầu.
“Vậy sau này mỗi ngày ta tới tìm ngươi ăn.”
“Không thành vấn đề a, nơi này vốn là phòng bếp của Thần Kiếm Phong, Du Du sư tỷ cứ việc đến là được rồi.”
“Ừm.”
Cười gật đầu, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ, lập tức Lục Du Du cũng rời đi.
Lại đến lúc thu hoạch, âm thanh hệ thống đến đúng hẹn.
Số người ăn bữa tối so với buổi trưa nhiều hơn mấy người, có hơn năm mươi người.
[ Ký chủ: Diệp Trường Thanh. ]
[ Thân phận: Đệ tử tạp dịch Đạo Nhất tông. ]
[ Tu vi: Luyện Thể Cảnh tiểu thành (76/200) ]
[ Danh vọng: Tịch mịch vô danh. ]
[ Thiên phú: hạ phẩm thượng giai (3/100)]
[ Căn cốt: hạ phẩm thượng giai (61/100) ]
[ Ngộ Tính: thượng phẩm trung giai (30/100000) ]
Tu vi không có đột phá, có điều thiên phú đột phá tới hạ phẩm thượng giai.
[ Đánh giá tốt của mỳ Phúc Kiến lên đến 100/100, thưởng món thịt xào. 0/100 ]
Ngoài ra còn có đánh giá mỳ Phúc Kiến đạt tiêu chuẩn, được thưởng cho một món ăn mới.
Hơn nữa những đan dược lúc trước kia, thu hoạch rất tốt.
Kế tiếp tu luyện một canh giờ, ngâm thuốc một lần, Diệp Trường Thanh liền vui vẻ lâm vào mộng đẹp.
Có điều hắn ngủ thoải mái, nhưng một đám đệ tử lại trằn trằn khó ngủ.
“Mẹ kiếp, sao còn chưa tới sáng.”
“Mỳ Phúc Kiến, hì hụp…”
“Ai mẹ nó cướp mỳ của ta?”
“Chúng ta là huynh đệ, những chuyện khác ta đều có thể cho ngươi, nhưng duy chỉ có mỳ Phúc Kiến, ngươi không thể cướp ta.”
Đông đảo đệ tử tạp dịch, có người căn bản không ngủ được, có người ngủ thiếp đi, trong miệng cũng mơ hồ nói mớ.
Thật vất vả mới chịu đựng được đến hừng đông, dựa theo lời Diệp Trường Thanh nói ngày hôm qua, bắt đầu từ hôm nay, nhà bếp cung cấp bữa sáng.
Cho nên, từ sớm, khu vực đệ tử tạp dịch đã có hơn mười đệ tử tạp dịch đứng đó.
“Yo, dậy sớm như vậy, bình thường không phải ngươi đều muốn ngủ đến trưa sao?”
Một ít đệ tử nhìn thấy một màn này còn cảm thấy có chút kỳ quái, những người này từ khi nào đã trở nên siêng năng như vậy.
Sau khi rửa mặt đơn giản, đại quân ăn cơm chậm rãi lại đi thẳng đến nhà bếp, trên đường gặp phải người mời mình ăn cơm, căn bản cũng không để ý tới.
“Trần huynh, đến chỗ ta ăn sáng a.”
“Không đi.”
“Vương huynh, sớm như vậy đã đi đâu?”
“Ăn cơm.”
Nhìn hành động kỳ quái của những người này, các đệ tử tạp dịch khác đều sinh ra nghi hoặc, sáng sớm, thế nào mà một đám đều hai mắt đều bốc lên hồng quang a, giống như hổ đói xuống núi, muốn ăn thịt người vậy.