Chương 116: Một Người Đánh Được Cũng Không Có
=== oOo ===
2012 giương cung lắp tên, Nhị Liên Tiễn, Truy Tung Tiễn, Chuyên Chú Xạ Kích, phóng ba kỹ năng về phía Yêu Nghiệt Hoành Hành, sau đó quay đầu bỏ chạy.
2012 là một người lùn mập, động tác như vậy giống như một quả cầu di động, trông cũng khá buồn cười.
Tuy rất buồn cười, nhưng tất cả mọi người đều biết, Cung thủ vẫn luôn chiến đấu theo kịch bản này.
Yêu Nghiệt Hoành Hành cười lạnh một tiếng, hai tay bay lượn đánh rơi mũi tên, phóng về phía 2012 với tốc độ không giảm chút nào.
Nghề nghiệp Võ sư không phải một nghề nghiệp nhanh nhẹn, nhưng hắn ta có một đặc điểm mà những nghề nghiệp khác không có, đó chính là nhảy lên tấn công, so với tấn công khi đứng thì sát thương cao hơn, cho nên độ tự do trong kỹ năng của Võ sư cũng khá cao, có thể trong đủ loại động tác nhảy vọt thi triển ra chiêu thức, đổi lại những nghề nghiệp khác thì không được, ví dụ như Pháp sư, có một kỹ năng Lôi Bạo cấp 15, khi làm phép cũng không thể di chuyển, đừng nói gì đến nhảy.
Cho nên nhìn đi, khi Võ sư đồ sát người ta lúc nào cũng là nhún lên nhảy xuống, rất cool ngầu, cho dù là một nghề nghiệp rác rưởi, nhưng cũng đủ mánh khóe...
Yêu Nghiệt Hoành Hành không phải Võ sư bình thường, nhưng hắn ta vẫn thích nhảy lên tấn công, ví dụ như hiện tại hắn ta sử dụng Nhảy Tung sau đó là Băng Quyền, có thể ở giữa không trung hoàn thành động tác tấn công, khoảng cách di chuyển được phải cách mặt đất hơn hai ba mét, là một kỹ xảo truy bắt và chạy trốn rất hiệu quả.
2012 bắn xong hết mũi tên, sau khi chạy được mười mét, vừa định quay lại tiếp tục giương cung chơi chiến thuật thả diều, ai ngờ Yêu Nghiệt Hoành Hành đã xông đến phía sau.
Không đợi 2012 quay đầu lại, bàn tay của Yêu Nghiệt Hoành Hành đã vươn ra nắm chặt gáy 2012, nhấn xuống mặt đất một nhát, gương mặt 2012 chạm đất, theo tác dụng của quán tính, bị đẩy mạnh ra một mét... Cuối cùng Yêu Nghiệt Hoành Hành một chân giẫm lên cổ 2012, đuổi bạn học 2012 đã mất hết mặt mũi về khu hồi sinh.
Nhìn thấy Yêu Nghiệt Hoành Hành hung tàn như vậy, cuối cùng chút ý chí chiến đấu còn sót lại của người chơi của thành Dư Huy cũng tiêu tan, đều rối rít xoay người chạy về phía dưới chân tường thành chạy trốn.
Yêu Nghiệt Hoành Hành nhìn người chơi thành Dư Huy chạy trốn mỗi người một ngả, ha ha cười nói: "Xùy, cao thủ gì chứ, thành Dư Huy ngay cả một người có thể đánh được cũng không có!"
Lúc này, Xuân Tường thấy hai người từ trong nội thành chậm chạp đi tới phía cổng thành, vì vậy quay sang nói với mấy người khác: "Đi xuống thôi, đến lượt chúng ta ra sân rồi!"
Từ trên tường thành đi xuống, Ký Ngạo kêu lên: "Chú Ngưu, sao các người bây giờ mới đến, có một người giả mạo chú, danh tiếng của Toàn Chân Giáo chúng ta đều hỏng hết cả rồi..."
Hai người đang đi tới chính là Vương Vũ và Vô Kỵ.
Mọi người im lặng không lên tiếng, thầm nghĩ: "Nói cứ như trước kia danh tiếng tốt đẹp lắm không bằng..."
Vương Vũ buồn bực nói: "Còn không phải tại Vô Kỵ sao, cứ đòi lôi kéo ta uống rượu dạo phố, nếu không phải ta nhất định đòi đi, chỉ sợ bây giờ còn đang ở phố mua bán nhìn hắn trả giá với người ta đấy."
"Ha ha!"
Vô Kỵ nghe vậy cười khẽ một tiếng.
Sau khi vệ binh đánh lui người của Tung Hoành Thiên Hạ, những người khác của Tung Hoành Thiên Hạ sửng sốt một chút rồi lập tức chạy về phía ngoại ô, Vương Vũ vốn định đuổi theo ra đó, kết quả lại bị Vô Kỵ giữ chặt lại, nhất định đòi phải đến quán rượu uống hai chén.
Ở trong quán rượu, Vương Vũ nhìn thấy người người nhốn nháo trên đường phố, rối rít chạy ra ngoài, hắn vừa ra ngoài hỏi mới biết được, ngoài thành đã đánh nhau, sau đó lại dưới công lao cố ý của Vô Kỵ, hai người lúc này mới đi tới cửa, chắc người ta cũng đánh xong cả rồi.
Người chơi ở cửa thành Dư Huy nhìn thấy mấy người Toàn Chân Giáo, nhất là khi nhìn thấy Vương Vũ, sắc mặt tái nhợt, một đám người vô cùng sợ hãi nói: "Mẹ nó! Thiết Ngưu chó má kia vào thành từ lúc nào vậy?"
Nghe thấy những người khác gọi mình như vậy, gương mặt Vương Vũ cũng sa sầm xuống: "Nói chuyện tử tế một chút! Ta trêu chọc ngươi hả?"
"Ngươi..." Người chơi này vừa định giải thích, đồng bạn bên cạnh đã đột nhiên vỗ hắn một cái, người chơi này quay đầu lại nhìn, lập tức ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy Yêu Nghiệt Hoành Hành đang ở cửa thành diễu võ dương oai, ngoài thành đông chật người của Tung Hoành Thiên Hạ.
"Hả?" Người chơi lại liếc nhìn Vương Vũ một cái, ngẩn ra một lúc nói: "Đại thần Thiết Ngưu, bên ngoài có người giả mạo ngươi, giết không ít anh em..."
Những người khác nghe thấy hai chữ "Thiết Ngưu", cũng đều tới tấp quay đầu lại, lúc này tất cả mọi người mới hiểu được, hóa ra mình nhận nhầm người, người bên ngoài kia là đồ giả mạo.
"Đúng vậy đúng vậy, đại thần Thiết Ngưu, người kia quá ghê tởm, giả mạo ngươi làm chuyện xấu, giết người hành hạ xác chết, quả thật mất hết tính người!" Nghĩ đến bộ dạng thê thảm kia của 2012, mọi người đều rét như ve sầu mùa đông.
"Con chó cái nhà lão John hàng xóm cũng bị hắn ta cưỡi chết rồi..." Có người bắt đầu ăn nói lung tung.
Yêu Nghiệt Hoành Hành nhanh chóng bị người ta miêu tả thành một tên vô cùng khốn kiếp từ đầu đến chân, đá cửa nhà bà Lilith (bà chủ tiệm may, là một góa phụ), đào mộ của cha lão John (một NPC không con không cái cùng một con chó sống nương tựa lẫn nhau), miễn là chuyện xấu người làm ra được, hắn ta đều làm hết, tiên đề còn là sử dụng tên tuổi của Vương Vũ.
Vương Vũ đương nhiên biết đa số những chuyện này đều là do những người chơi bịa đặt ra, nhưng Yêu Nghiệt Hoành Hành giả mạo mình giết hại người chơi thành Dư Huy là sự thật, đây chính là chuyện ván đã đóng thuyền.
Nghe đến đó, Vương Vũ vẫn luôn ghét ác như thù, dẫn theo đám người Toàn Chân Giáo, nổi giận đùng đùng xuyên qua đám người đi ra khỏi thành.
Nhìn thấy chiến trường ngoài thành, Vương Vũ cũng bị dọa cho sợ hãi một lúc.
Đây chính là sự khốn nạn của hơn vạn người sao, mặc dù bây giờ người chơi chết đã chết, trốn được đã trốn, nhưng mà bên ngoài vẫn còn có mấy nghìn người, cả cổng thành chen chúc toàn người là người, ngoại trừ người cũng chỉ có người, ngay cả một con quái nhỏ cũng không thấy.
Mà Vương Vũ vừa liếc mắt đã thấy ngay cái tên giả mạo mình kia.
Vị trí đứng của Yêu Nghiệt Hoành Hành quá rõ ràng, hơn nữa còn đang quay đầu sang chỗ khác xoay lưng về phía người chơi trong thành, chém gió với người của Tung Hoành Thiên Hạ .
"Các ngươi cũng thật là, ta còn tưởng rằng cao thủ của thành Dư Huy trâu bò đến mức nào, để cho ta từ xa chạy đến đây, vậy mà lại đi bắt nạt mấy con gà mờ này!"
Vương Vũ một bước dài vọt đến, miệng quát to: "Là ngươi mạo danh ta sao?"
"Hả?"
Nghe thấy có người lên tiếng sau lưng mình, Yêu Nghiệt Hoành Hành lập tức xoay người, chỉ thấy một nắm đấm khổng lồ đập tới.
"Mẹ kiếp!"
Yêu Nghiệt Hoành Hành sợ hết hồn, tay trái vươn ra bắt được nắm đấm của Vương Vũ, hai chân hơi cong, nắm tay phải đánh trả.
"Thương Tùng Nghênh Khách? Quyền pháp của nhà họ Vương?" Vương Vũ hơi sững sờ, cúi đầu xuống sượt qua nắm đấm của Yêu Nghiệt Hoành Hành, tay phải lật ngược nắm cổ tay của Yêu Nghiệt Hoành Hành, giật về phía sau một nhát, vặn cánh tay Yêu Nghiệt Hoành Hành ra sau lưng, tay trái chập ngón tay lại như dao, đâm vào huyệt Linh Đài ở sau lưng Yêu Nghiệt Hoành Hành.
Yêu Nghiệt Hoành Hành quá sợ hãi, vội vàng nghiêng người lộn nhào, tránh thoát khống chế của Vương Vũ, đùi phải đạp về phía sau, cứng rắn thoát khỏi bàn tay của Vương Vũ, ngay sau đó hai chân Yêu Nghiệt Hoành Hành giống như cối xay gió, liên tục đạp tới.
"Hừ, Cửu Chuyển Liên Hoàn, học cũng ra dáng ra hình đấy, nhưng còn chưa tìm được đúng điểm để phát ra sức lực, mà đã đòi đánh ta?"
Vương Vũ cười lạnh một tiếng, tay phải đột nhiên vươn ra bắt lấy mắt cá chân của Yêu Nghiệt Hoành Hành, kéo ra đằng sau một nhát, Yêu Nghiệt Hoành Hành lập tức bị ném nằm sấp trên mặt đất.
Vương Vũ thuận thế một chân đạp lên lưng Yêu Nghiệt Hoành Hành, chân còn lại tàn nhẫn đá lên mông Yêu Nghiệt Hoành Hành.
"Ai bảo ngươi giả mạo ta! Ai bảo ngươi ăn trộm quyền pháp!"
Vương Vũ vừa đá vừa mắng to.
Nhìn thấy kẻ vừa nãy còn ngông cuồng không ai bì nổi, nay bị người ném một phát xuống đất, sau đó tàn nhẫn đá lên mông, tất cả mọi người ngoài cửa thành đều ngây ngốc...
Trang 59# 2