Chương 148: Giết Người Cướp Đồ
=== oOo ===
“Được, cô chờ chút, tôi đến ngay!”
Gửi tin xong, Vương Vũ mở bản đồ ra, xác nhận phương hướng điểm đỏ của Dương Na rồi chạy tới.
Đường Thánh thành rất nhiều, Dương Na lại có bản đồ trong tay, bảy vòng tám rẽ đã bỏ rơi người đang đuổi theo mình. Khi trước mắt cách điểm truyền tống còn mấy chục mét, một người từ trên trời gián xuống làm Dương Na giật nảy mình, cô ta liền đưa tay lên định bắn tên.
Nhưng thấy rõ diện mạo người xuất hiện, Dương Na hạ cung nỏ trong tay xuống.
Tại thành Thánh Quang to lớn này, người có thể từ trên trời bay xuống chỉ có mỗi đại hiệp Vương Vũ.
“Chao ôi! Sao anh nhanh vậy!” Dương Na kinh ngạc tán thán.
“Khà khà! Anh đây biết bay đó!” Vương Vũ chỉ vào đầu tường. Đi trên đó theo một đường thẳng, dĩ nhiên phải nhanh hơn rất nhiều rồi.
“Đừng làm màu thì chết à!” Dương Na trợn mắt lườm Vương Vũ.
Vương Vũ không đếm xỉa đến sự khinh bỉ của Dương Na, đưa tay nói: “Không cần quan tâm tôi có làm màu hay không, làm xong nhiệm vụ rồi, trả vũ khí cho tôi!”
“Nếu tôi không đưa thì sao?”
“Đá Thánh Ma còn ở chỗ tôi đấy!” Vương Vũ nói.
“Anh thật bỉ ổi!” Dương Na cảm thán từ tận đáy lòng...
“Quá khen quá khen, so với một số người thì tôi vẫn còn kém xa...” Vương Vũ mỉm cười, đã từng có lúc hắn cũng là một bông hoa thuần khiết...
“Tôi bỏ tiền ra mua cũng không được sao?” Dương Na vẫn không đành lòng đưa cây cung nỏ này cho Vương Vũ, cây nỏ này có vật công cao, tốc độ đánh nhanh, lại là Thần khí đầu tiên hiện nay trong trò chơi, Dương Na dùng khá vừa ý.
“Trước tiên có thể... Đệt!”
Vương Vũ còn chưa dứt lời chợt nghe tiếng gió phía sau đầu, hắn vội vàng né tránh, một thanh trường mâu phóng xuống sượt qua lỗ tai Vương Vũ...
“Vì chính nghĩa!”
Người dùng cây mâu hét lớn, trường mâu chuyển thành quét ngang, Vương Vũ nhào tới trước lăn một vòng tránh thoát trường mâu, cùng lúc đó hắn thấy rõ kẻ đã tấn công mình...
Cả người mặc áo giáp bạc sáng bóng, vẻ mặt cứng đờ kiên nghị, khí thế chưa từng có từ trước đến nay, chính là Thần thủ hộ thành chính – anh trai Vệ Binh.
Vệ Binh...
Vương Vũ chợt lộ vẻ sợ hãi, hắn đã được chứng kiến sự hung ác của đám tiểu binh ngốc nghếch này rồi...
Hắn nhớ lại thời điểm tại thành Dư Huy, các tiểu binh đều xem hắn là đại gia, vậy mà sang thành Thánh Quang này hắn lại bị tiểu binh chém giết, Vương Vũ có loại cảm giác là người của hai thế giới.
Dường như trong mắt tiểu binh kia chỉ có Vương Vũ, nó mạnh mẽ chém về phía người Vương Vũ, đây chính là loại NPC còn ngang ngược hơn cả BOSS cuối, cũng chính là loại người biến thái như Vương Vũ này, nếu đổi thành người thứ hai thì sẽ không chịu được một hiệp.
Vương Vũ vừa nhảy, vừa bật người lại vừa thuấn di, thật vất vả mới chật vật bò đến điểm truyền tống, kết quả điều làm cho Vương Vũ muốn hộc máu chính là NPC truyền tống thông báo một cách hóm hỉnh với Vương Vũ: “Điểm vinh dự của ngươi không đủ, không thể sử dụng truyền tống trận...”
“Đậu phộng!” Liếc qua vệ binh đang đuổi tới, Vương Vũ chửi tục một câu vội co cẳng bỏ chạy.
Tay Vệ Binh này không hổ là em trai của hệ thống, nó chỉ vung tay lên là một luồng kiếm khí phóng tới trước mặt, Vương Vũ dùng kỹ năng Lăn Mình lăn đến bên cạnh Dương Na.
“Sao hắn ta không đánh cô chứ?” Vương Vũ vừa tránh công kích của Vệ binh vừa nói một cách buồn bực.
Dương Na đáp: “Có thể do tôi đeo mặt nạ che giấu thân phận!”
“Hả?” Vương Vũ hơi sững sờ: “Cô có hộ khẩu ở đây hả?”
“Anh ngu à, đương nhiên là không có rồi!” Dương Na đáp.
Vương Vũ cười hắc hắc: “Tôi có một ý kiến hay có thể khiến cả hai chúng ta đều có thể thoát thân!”
“Anh có biện pháp gì?” Dương Na tò mò hỏi.
“Cô qua đây một chút!” Vương Vũ bị một đòn từ trường mâu của Vệ Binh ép lui thật xa, sau đó quát to một tiếng với Dương Na.
Dương Na hết sức ngoan ngoãn đi đến.
Vương Vũ cười xấu xa, đưa tay lột mặt nạ trên mặt Dương Na xuống, sau đó đó một quyền kết liễu Dương Na...
Mặt Nạ Ẩn Nấp (Trang sức đặc biệt) (Bạch Ngân)
Vật phòng: 12 – 24
Ma phòng: 12 – 24
Che Giấu: Che giấu thân phận.
Ẩn Núp: Không phải dưới trạng thái chiến đấu hoặc chủ động trao đổi trạng thái, không phải người chơi đơn vị sẽ không thể phát hiện được ngươi.
“Chậc chậc, lại là trang sức đặc biệt...” Vương Vũ thán phục, vội đeo mặt nạ lên mặt.
Trang sức đặc biệt là vật không có trong thanh trang bị, nghe nói đều là vật phẩm chỉ có một thuộc tính duy nhất, tỉ lệ rơi có thể gọi là thấp nhất trong Trọng Sinh. Vô Kỵ có mắt kính được +15 tầm nhìn chính là trang sức đặc biệt được hắn ta coi là vật báu, bình thường hắn ta đều không nỡ đeo, sợ bị đám gia súc Toàn Chân Giáo kia mượn đi chơi.
Trang sức đặc biệt cấp Bạch Ngân tuyệt đối có giá trị đắt hơn cả vũ khí cấp Hoàng Kim... Không ngờ cô nàng Dương Na này rất có điều kiện.
Vương Vũ đeo mặt nạ lên, đòn tấn công của Vệ Binh không hề dừng lại, hắn cũng không ngạc nhiên, dù sao hắn vẫn chưa thoát khỏi chiến đấu, dù Vệ Binh ngu ngốc đến mấy cũng không có khả năng bỏ qua cho hắn.
Tuy nhiên lúc này Vương Vũ đeo mặt nạ cũng không phải để đối phó với tên này, hắn lại vọt vào điểm truyền tống lần nữa, sau khi bấm chọn truyền tống ngẫu nhiên, hắn lập tức lựa chọn đăng xuất...
Không thoát game không được, Vương Vũ mơ hồ nghe được tiếng đập cửa...
“Ai vậy? Chờ chút...”
Vương Vũ lấy mũ trò chơi xuống, đã nghe Mục Tử Tiên đang nấu cơm lên tiếng trả lời, sau đó cô bước ra từ phòng bếp.
Vương Vũ vội vàng đi ra ngăn cô lại: “Bà xã à... Em đừng mở cửa...”
“?” Mục Tử Tiên nhìn Vương Vũ với ánh mắt ngờ vực.
“Chị Tiên ơi, mở cửa!” Dương Na ở bên ngoài hô lên.
Mục Tử Tiên nghe vậy đưa tay mở cửa phòng, cười nói: “Thì ra là bé Na à... Chị còn tưởng ai, em ăn cơm chưa? Vừa lúc chị mới nấu cơm xong...”
Vương Vũ: “...”
“Chị Tiên!” Sau khi Dương Na vào nhà liền cất tiếng chào Mục Tử Tiên, sau đó cô ta hung dữ nhìn chằm chằm Vương Vũ nói: “Em tìm anh Vũ...”
“Này...” Vương Vũ đứng sau lưng Mục Tử Tiên cười gượng, nhẹ nhàng huơ tay.
Vô duyên vô cớ đánh chết người ta, quả thật Vương Vũ không thể nào chiếm được lý lẽ, nhưng mà tình huống khi đó khẩn cấp mà, Dương Na bị Vương Vũ giết thì nhiều nhất là mất 10% kinh nghiệm, nếu như Vương Vũ bị Vệ Binh giết thì vật phẩm nhiệm vụ sẽ bị rơi mất, nhiệm vụ sẽ thất bại con mẹ nó rồi.
“Tôi đánh chết anh nhá, cái đồ không biết xấu hổ này!” Dương Na nhe răng lướt qua Mục Tử Tiên, tung một quyền đánh chính xác tới Vương Vũ ở đối diện.
Cổ tay Vương Vũ khẽ xoay, sau đó kéo một phát, Dương Na đã bị quật bay lên ghế sô pha sau lưng Vương Vũ...
“Anh còn dám đánh trả à!” Dương Na quát to, cô ta vọt lên lần nữa, trái cuộn phải nắm, hai tay cùng xuất chiêu, một tay cô ta bắt cánh tay trái Vương Vũ, một tay kia nắm sau lưng Vương Vũ.
Chiêu này gọi là “Bỉ Dực Song Phi”, là võ thuật tinh hoa trong nhà họ Dương, thủ pháp vô cùng khéo léo, cũng là chiêu thức đắc ý nhất của Dương Na, nếu người bình thường bị cô ta chụp trúng thì không chết cũng mất nửa cái mạng, có thể thấy được lúc này cô ta rất tức tối Vương Vũ.
Thật ra điều này cũng hợp tình hợp lý, đáng lẽ ra một mình Dương Na đã có thể an toàn thoát thân, cô ta không bỏ lại Vương Vũ để chạy một mình là đã rất có nghĩa khí rồi, ai ngờ Vương Vũ bỉ ổi như vậy, vì để cứu sống bản thân lại đột nhiên giết người cướp trang bị... Dương Na cũng là thiên kim đại tiểu thư, có bao giờ phải chịu cơn tức cỡ này cơ chứ…
Được đó, tính cả tối hôm qua thì đây là lần thứ hai rồi.
“Hầy, cô dùng chiêu này với tôi cũng vô dụng có biết không!” Vương Vũ xoay người, nhìn thấy chiêu thức của Dương Na, không khỏi thở dài một tiếng. Sau đó hắn đổi chưởng thành trảo, trong khoảnh khắc Dương Na ra tay, hắn đột nhiên bắt lấy bả vai cô ta rồi khẽ bóp một cái, nhất thời toàn thân Dương Na mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ trên đất.
Mục Tử Tiên đờ người ra tại cửa, một tay cầm muỗng múc cơm, hình như có lẽ cô đã sợ đến choáng váng...
“Đừng làm rộn, cô còn gây chuyện nữa tôi sẽ đánh lại đấy!” Vương Vũ nghiêm mặt nói, không thể ngờ vừa rồi chẳng qua hắn chỉ phòng thủ mà thôi...
“Đồ khốn khiếp!” Dương Na tự biết mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Vương Vũ, cô ta hung hăng mắng một câu, ngồi phệt xuống đất cong miệng lên, nước mắt bắt đầu đảo quanh hốc mắt.
“Chuyện gì vậy?” Mục Tử Tiên thấy bộ dạng tủi thân của Dương Na, cô cầm lấy muỗng múc cơm đi đến bên cạnh Vương Vũ, nhéo tai Vương Vũ hỏi: “Nói mau, anh làm gì Tiểu Na? Coi cái tính trẻ con của anh kìa, mau xin lỗi đi!”
Mục Tử Tiên bị hai người làm cho choáng váng, nhưng mà tư tưởng của Mục Tử Tiên hơi cực đoan, trong mắt cô bất luận ai đúng ai sai, đàn ông đánh phụ nữ chính là không được.
“...” Vương Vũ mới vừa rồi còn oai phong lẫm liệt, đụng phải Mục Tử Tiên lập tức héo xuống nói: “Đâu có gì đâu, làm nhiệm vụ thôi mà... Việc trong game sao có thể cho là thật được...”
“Anh nói láo!” Dương Na chỉ vào Vương Vũ rồi kể tất cả chuyện xảy ra trong trò chơi với Mục Tử Tiên.
“...” Nghe Dương Na kể lại xong, Mục Tử Tiên cạn lời trừng Vương Vũ nói: “Anh lại xấu xa như thế à! Tối cho nhịn cơm!”
Vương Vũ kinh hãi: “Đừng, đừng mà... Anh nhận sai rồi vẫn không được sao...”
Cả đời Vương Vũ có hai sở thích, ngoài luyện võ ra chính là ăn... Không cho hắn ăn cơm cũng khó chịu như giết hắn vậy.
Trang 75# 2