Chương 169: Cứu binh đến
=== oOo ===
Ở giai đoạn hiện tại, hệ phái Đạo tặc là nghề nghiệp mạnh nhất, ngoài Chiến sĩ khiên thuẫn và Kỵ sĩ thủ hộ đã thành hình thì cơ bản là Đạo tặc không có đối thủ.
Thích khách lại là một nghề nghiệp trong hệ Đạo tặc lấy bạo phát làm chính, đừng nói là một tên Pháp sư, cho dù là Chiến sĩ cũng sẽ bị Thích khách đâm mấy dao vào sau lưng, không đi đâu được.
“Ma Pháp Thuẫn” là kỹ năng hiếm có, Minh Đô cũng không biết dùng, Pháp sư bình thường chỉ có một loại kỹ năng phòng ngừa Thích khách đến gần, đó chính là Kháng Cự Hỏa Hoàn…
Nghe tên là biết, kỹ năng này vẻn vẹn chỉ có thể phòng thân, giảm tổn thương đến mức thấp nhất, đám Thích khách đều coi thường kỹ năng này.
Minh Đô liền mở ra Kháng Cự ngay trước tiên, vì Minh Đô rất ít dùng chiêu kỹ năng rác này nên độ thông thạo rất thấp, mấy Hỏa Cầu chuyển động quanh người Minh Đô tựa như ngọn nến trong gió đang kéo dài hơi tàn…
“Địa Ngục Liệt Diễm! Lên!”
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt khinh thường khi nghe thấy vậy, có mỗi một chiêu thức mà sử dụng hai lần sao? Đã từng nghe truyện Sói đến rồi chưa?
Lúc một quầng lửa bùng lên từ dưới chân Minh Đô, lấy Minh Đô làm trung tâm, trong phạm vi 500 mã dấy lên từng ngọn lửa lớn cháy rừng rực, Đạo tặc đang Tiềm Hành bị đốt thành từng vệt sáng…
“Đệch! Tiện nhân!”
Mọi người thấy thế vừa sợ lại vừa giận, ma pháp và mũi tên rợp trời đánh về phía Minh Đô…
Bây giờ Minh Đô đã sắp dùng hết kỹ năng của mình… Đối mặt với những đòn công kích không góc chết này, Minh Đô dứt khoát giang hai tay ra, định chết một cách vẻ vang…
Đột nhiên một vệt khí trắng cuốn tới, quấn chặt lấy Minh Đô rồi kéo hắn ta ra bên ngoài…
“Vẫn còn một người…” Mọi người chỉ chú ý tới Minh Đô mà quên mất chính chủ đã chạy đi… Lúc này thấy Vương Vũ còn dám quay về chịu chết, tất nhiên sẽ không nương tay…
Tất cả chuyển mục tiêu, dồn hỏa lực đánh lên người Vương Vũ…
Đội hình hơn hai trăm người, ước chừng có hơn trăm Cung thủ và Pháp sư, còn cả mấy nghề nghiệp chuyên về khống chế nữa… Nếu đối mặt với trận hình như vậy mà còn có thể tránh được, trò chơi này đóng cửa luôn đi cho nhanh.
Cũng may trong nháy mắt hệ thống tuyên bố nhiệm vụ, Thần Hi Vĩnh Tịch lập tức giải tán đoàn đội, lúc hỏa lực của đám nghề nghiệp tầm xa đánh tới, đám cận chiến không dám tiến lên…
Vương Vũ đông che tây chắn lui về phía sau, quá nhiều công kích, Vương Vũ chỉ có thể tránh được một ít kỹ năng có lực công kích mạnh mẽ, cánh tay và đùi liên tục trúng chiêu làm cho lượng máu vốn không nhiều lắm của hắn giảm xuống liên tục, lúc hai người thoát khỏi phạm vi của hỏa lực kia, lượng máu của Vương Vũ chỉ còn sót lại 6 điểm… phỏng chừng chỉ hắt hơi một cái cũng có thể làm thịt hắn rồi.
“Đệch! Ngươi quay lại làm gì hả!” Minh Đô quăng pháp trượng vào lưng Vương Vũ kêu lên: “Ông đây chết rồi thì cũng chả sao, ngươi chết rồi lại làm lợi cho đám rác rưởi kia, còn không bằng làm lợi cho ta!”
“Mẹ nó, nếu không phải chúng ta là hình thức công hội, ông thật sự sẽ làm lợi cho ngươi!” Vương Vũ bày ra thuộc tính của mình nói.
“Đệch! Cắn thuốc ấy!”
“Không có…” Vương Vũ nhún vai nói: “Ta không mua thuốc!”
“Ngươi giỏi đấy!” Minh Đô lấy ra một lọ dược tề ném cho Vương Vũ nói: “Dược tề bí chế của Toàn Chân Giáo chúng ta, hồi máu trong chớp mắt, lúc trở về nhớ trả tiền cho ông!”
“Xì!” Vương Vũ nuốt dược tề , lượng máu nháy mắt hồi lại 30%, trong lòng cũng kiên định không ít, nhưng nhìn người vây quanh ở bốn phương tám hướng, chút kiên định này cũng không có tác dụng mấy.
“Làm sao đây?” Minh Đô vội vàng hỏi.
“Không biết…” Vương Vũ nhìn địa hình chung quanh, tất cả đều là lều trại… hoàn toàn không thể đi lên nóc được.
Lúc này ba hướng tây nam bắc toàn là Thập Tự Quân và người chơi, chỉ có hướng đông là có thể chạy được… Hai người vừa định chạy về hướng đông, bỗng nhiên một nhóm người chơi lại chạy đến từ phía đông, chặn chỗ hổng lại…
“Xong rồi… trời ơi!” Trong lòng Minh Đô hết hi vọng, lên kênh công hội mắng: “Lũ cẩu vật các người còn không mau qua đây!”
“Hướng đông 3 giờ!” Vô Kị nhàn nhạt trả lại một câu.
“Hướng đông 3 giờ?” Minh Đô lại nhìn thoáng về hướng đông, chỉ thấy hướng đông có một đoàn người xanh xám đan xen nhau, trên người đều là ánh sáng của những trang bị cực phẩm, Minh Đô trả lời: “Có người! Đều là cao thủ!”
Vô Kị nói: “Nơi này có người kém cỏi sao? Tự nghĩ cách đi!”
“Ta nghĩ em gái ngươi!” Minh Đô giận dữ: “Nghĩ được cách ta còn hỏi ngươi làm gì!”
“Thủ Hộ Hoán Đổi còn bao nhiêu giây nữa thì hồi?” Vương Vũ nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi Minh Đô.
“5 giây!”
“Được, chúng ta lên!”
“Lên? Lẽ nào ngươi muốn…?” Minh Đô giật mình hỏi.
“Không sai!”
“Móa! Thà chờ chết không bằng liều một phen!” Minh Đô gật gật đầu, đi theo Vương Vũ xông về hướng đông.
Phía đông có chừng hơn hai mươi người, huy hiệu của những người này nhìn rất quen, hơn nữa từ trên huy hiệu thì xem ra bọn họ là cùng một công hội, tốc độ di chuyển của Vương Vũ nhanh hơn so với Minh Đô, hắn nhào lên nghênh đón công kích của người chơi ở phía đông.
Mọi người thấy Vương Vũ đột nhiên hung mãnh như thế thì ào ào chuyển mũi dùi về phía Minh Đô, lúc này Minh Đô vung pháp trượng lên, thay đổi vị trí với người phía trước nhất bên kia…
Nếu có Danh Kiếm Đạo Tuyết ở đó, vậy nhất định có thể nhận ra được công hội này đúng là “Thiên Đường Cực Lạc”. Người bị đổi vị trí với Minh Đô tên là “Nhất Hoa Nhất Thế Giới”, là lão đại của Thiên Đường Cực Lạc…
Trên thiết lập của hệ thống, cùng tổ đội không chịu sát thương từ đồng đội, nhưng người bị công kích đang ở trong trạng thái bị quân địch di chuyển thì sẽ tạo thành sát thương.
Đây là một cái không tính là BUG mà Vương Vũ đã phát hiện ra từ rất sớm, lúc ấy có một tên Đạo tặc, bị Vương Vũ lấy làm tấm bia ném ra ngoài, đã bị người của công hội nhà mình đánh chết…
Lúc này Nhất Hoa Nhất Thế Giới bị Minh Đô thi triển Thủ Hộ Hoán Đổi, cũng bị nhận định là trong trạng thái bị di chuyển … Sau đó, không có sau đó nữa…
“Lão đại!!!” Mọi người thấy lão đại của mình chết dưới đòn công kích của người nhà, cả lũ kinh hãi, vung binh khí định chém Minh Đô…
Cùng lúc đó, Vương Vũ thoáng một cái đã xuất hiện phía sau đám người của “Thiên Đường Cực Lạc”, giơ tay vỗ một cái, một tia khí trắng quấn lấy Minh Đô, kéo hắn ta ra khỏi vòng vây.
Lúc sử dụng Cầm Vân Thủ kéo mục tiêu thì không thể di chuyển, hơn nữa người bị kéo cũng không ở trạng thái vô địch… Thế là trong nháy mắt này, hai người bị đánh rỗng thanh máu.
Lúc Vương Vũ và Minh Đô còn ở giữa không trung, Vương Vũ duỗi hay tay ra, Lên Gối túm lấy Minh Đô, rồi mượn lực ném Minh Đô ra phía sau, sau đó đánh Niệm Khí Ba lên mặt đất, nhảy về phía sau.
Thấy hai người định chạy, người chơi của Thiên Đường Cực Lạc đang muốn tiến lên đuổi giết thì một cái kết giới Bẻ Cong đột nhiên xuất hiện, nhốt bọn họ vào trong!
“Cứu binh đến rồi!” Hai người vui vẻ, quay đầu nhìn lại thì thấy mấy bóng dáng cà lơ phất phơ.
Bẻ cong của Xuân Tường định thân đám người bên “Thiên Đường Cực Lạc”, tiểu quỷ xếp thành một hàng chắn trước người Vương Vũ và Minh Đô.
Vô Kỵ vung pháp trượng, hai vệt sáng của thuật phục hồi vừa vặn rơi lên trên đầu Vương Vũ và Minh Đô, kéo điểm sinh lực tràn ngập nguy cơ của hai người lên vạch an toàn.
“Mẹ nó!” Ban nãy Minh Đô bị người của “Thiên Đường Cực Lạc” làm cho sợ suýt tè ra quần, giờ phút này thấy bọn họ bị khống chế, hắn ta bèn tay trái Lôi Mâu, tay phải Địa Ngục Liệt Diễm, lôi hỏa đan xen, nháy mắt đốt cháy hết mấy người.
Còn mấy người tương đối ngoan cường vẫn còn đang giãy giụa, mấy người Bao Tam đã sớm xông ra ngoài, quyền cước rồi đao kiếm dần mấy người kia một trận, đưa mấy tên chỉ còn xíu máu trở về khu phục sinh.
“Ngươi đi đi, ở đây giao cho ta!” Vô Kỵ ngẩng đầu nói với Vương Vũ.
“Được! Các ngươi cẩn thận!” Vương Vũ cũng không khách khí, quay đầu chạy vào trong thành, người chơi bị chặn lại nhưng vẫn còn Thập Tự Quân nữa… Mục tiêu của đám Thập Tự Quân kia thì chỉ có một mình Vương Vũ.
“Vừa rồi hai người chạy giống như chó dại vậy… nhìn đã mắt thật!” Thấy Vương Vũ đã đi xa, Vô Kỵ cười tủm tỉm nói.
Minh Đô giận dữ mắng: “Vậy ngươi không ra tay sớm, hại ông đây thiếu chút nữa chết rồi!”
“Ha ha, ca nói rồi, rất thích nhìn bộ dáng khi bị người đuổi giết của các ngươi!”
“Đệch! Ông nội các ngươi!”
Trang 86# 1