Chương 173: BOSS Camyl
=== oOo ===
Đương nhiên là Khô Lâu Chiến Sĩ sẽ không trơ mắt ra nhìn đồng bọn bị ngược đãi, cả lũ lập tức quay người giơ khiên lên đập.
Vương Vũ di chuyển tới phía trước tránh thoát Thuẫn Kích của bọn chúng, sau đó hắn giơ trường côn ra, thân hình biến ảo không ngừng, bao phủ sáu con Khô Lâu Chiến Sĩ vào trong bóng côn.
Nếu Dương Na ở đây mà nhìn thấy thân pháp hiện giờ của Vương Vũ, chắc chắn sẽ trợn tròn mắt...
Bởi vì bộ pháp mà Vương Vũ đang sử dụng chính là tuyệt học Thất Đạp Tinh Cương của nhà họ Dương cô ta...
Chưa đến hai mươi giây, đám Khô Lâu Xạ Thủ mười nghìn máu đã bị Vương Vũ gõ thành xương vỡ. Do đây là quái nhiệm vụ nên chúng không rớt ra thứ gì, chỉ hóa thành một tia khói đen bay tới tế đàn hình tròn ở chính giữa ngôi mộ, khiến một phần ba ký hiệu màu tím biến thành màu vàng.
Sáu Khô Lâu Chiến Sĩ dường như khó đối phó hơn... Vài con quái nhỏ này chuyên về cận chiến, mạnh hơn loại Khô Lâu Xạ Thủ bị áp sát là biến thành ăn hại này rất nhiều...
Tuy bóng côn của Vương Vũ có thể cắt ngang kỹ năng của Khô Lâu Chiến Sĩ, nhưng do tần suất kỹ năng của chúng rất nhanh, trường côn của Vương Vũ không được nhắm chuẩn cho nên phần lớn hắn đều đánh lên khiên của chúng nó.
Vương Vũ nhìn đồng hồ, còn hơn bốn mươi phút nữa, hắn có chút nôn nóng trong lòng, quái nhỏ đều phải đánh lâu như vậy, không biết BOSS sẽ khó đánh tới mức nào, không thể cứ lãng phí thời gian mãi như thế được!
Nghĩ tới đây, Vương Vũ giơ côn chọc lên tấm khiên của một con Khô Lâu Chiến Sĩ, mượn lực nhảy ra sau ba mét...
Con Khô Lâu Chiến Sĩ kia giơ khiên lên, nện bước nhanh chóng đuổi theo.
"Có sơ hở!" Vương Vũ thấy thế, lòng rất vui vẻ.
Khô Lâu Chiến Sĩ giơ khiên bằng tay trái, tuy tấm khiên đó khá to, nhưng dáng người của Khô Lâu Chiến Sĩ cũng rất cao, cho nên khi chúng nó giơ khiên lên là sẽ lộ ra đùi phải.
Vương Vũ cười khà khà, đâm trường côn vào đầu gối con Khô Lâu Chiến Sĩ kia, làm cho nó khựng lại. Lúc này mấy con Khô Lâu Chiến Sĩ khác cũng lao tới, Vương Vũ xoay người lật tay đảo qua, trường côn đảo qua chân của đám Khô Lâu Chiến Sĩ đó... Mấy con Khô Lâu Chiến Sĩ này hơi khựng người lại, suýt nữa thì ngã sấp xuống.
"Chính là chỗ này!" Vương Vũ cười khà khà, lại vọt vào vòng vây của lũ Khô Lâu Chiến Sĩ.
Bóng côn liên tục nổi lên, chọc, chạm, quét ngang... Từng chiêu đều tấn công vào đùi của Khô Lâu Chiến Sĩ...
Trường côn đánh lên xương vang ra những tiếng "cách cách", tần suất nhanh và rất là có nhịp độ...
Đám Khô Lâu Chiến Sĩ hệt như Michael Jackson của thế kỷ trước, nhảy lên điệu múa cương thi trông rất có cảm giác như moon walk...
"Răng rắc..."
Dưới đòn tấn công mang tính toái cốt của Vương Vũ, cho dù xương cốt có cứng đến mấy thì cũng không chịu nổi bị đánh trong thời gian dài như vậy, đùi phải của sáu con Khô Lâu Chiến Sĩ đồng loạt gẫy...
Giống với Khô Lâu Kỵ Sĩ, khi Khô Lâu Chiến Sĩ không có đùi phải thì đều ngã nhào xuống đất. Vương Vũ đi đến phía sau bọn chúng, gõ thật mạnh xuống gãy bọn chúng, đám Khô Lâu Chiến Sĩ cũng bất đắc dĩ biến thành khói đen bay về phía tế đàn, khiến tế đàn sáng lên hai phần ba.
Vương Vũ nhìn thời gian đếm ngược của nhiệm vụ, còn 35 phút nữa!
Lúc vừa bước vào mộ chính, Vương Vũ đã được gợi ý nhắc nhở phát hiện "Tế đàn triệu hồi", cho nên lúc đánh nhau với quái nhỏ, hắn vẫn luôn chú ý đến sự biến hóa của tế đàn.
Thời điểm Vương Vũ giết chết Khô Lâu Xạ Thủ và Khô Lâu Chiến Sĩ cuối cùng, hắn đã phát hiện tế đàn có điểm khác thường. Vì thế lúc hắn xoay người lại, lập tức làm thịt hết đám Khô Lâu Kỵ Sĩ đang nằm đầy đất.
Sau khi Khô Lâu Kỵ Sĩ chết hóa thành một luồng khói đen bay vào tế đàn, các ký hiệu xung quanh tế đàn lập tức sáng bùng lên. Ngay sau đó là một loạt tiếng thét đinh tai nhức óc như từ trong địa ngục vang lên, ký hiệu trên tế đàn biến mất, một luồng sáng màu xanh lá bay vọt ra từ trong tế đàn.
Vương Vũ ném một thuật giám định tới luồng sáng kia.
Oán Linh (cấp 5)
HP: 1.000
MP: 1.000
Kỹ năng: Công Kích Tinh Thần
Vương Vũ vừa muốn chụp chết nó, thì tế đàn "ầm" một tiếng nổ tung, dưới đống đổ nát của tế đàn lộ ra một bộ hài cốt.
Trong lúc Vương Vũ ngây người, Oán Linh màu xanh lá kia đã bay tới trên đỉnh huyệt mộ.
"Hài Cốt Hắc Ám!" Sau khi nhìn thấy bộ hài cốt, Vương Vũ thầm mừng rỡ, vội vàng đi lên lôi bộ hài cốt kia ra khỏi tế đàn...
Đúng lúc này, Vương Vũ cảm thấy toàn thân căng cứng... Sau đó hai tay giống như bị ai khống chế, ném Hài Cốt Hắc Ám xuống đất...
"Hả?" Vương Vũ lại cúi đầu xoay người nhặt bộ xương lên, thân thể lại một lần nữa không thể khống chế, mà theo đó Vương Vũ còn cảm nhận được một luồng sát ý mãnh liệt từ mặt đất truyền ra.
Vương Vũ lập tức quay đầu lại nhìn, không nhìn thì thôi, nhìn rồi ngay cả người to gan như Vương Vũ cũng bị dọa sợ tới mức lui về sau hai bước...
Vừa rồi Oán Linh kia đã bay lên đỉnh huyệt mộ, thế nhưng nó lại điên cuồng bành trướng... Vốn lúc đầu chỉ lớn khoảng một trái bóng, thế nhưng hiện giờ đã lớn gấp ba lần cái đầu của Khô Lâu Chiến Sĩ.
Vương Vũ nắm trường côn ném thẳng lên, Oán Linh kia vẫn đang trong thời gian tiến hóa, không tránh không né, mặc cho trường côn của Vương Vũ đập lên người, nhưng không tạo ra được nửa điểm sát thương.
Oán Linh kia cách mặt đất quá xa, Vương Vũ không thể nào nhảy tới, chỉ có thể để mặc cho nó biến hóa.
Ước chừng vài giây sau, Oán Linh rốt cuộc tiến hóa xong, từ một quái vật to lớn ngưng tụ thành một linh thể đã ngưng thực màu xanh lá cao hơn một người.
Linh Hồn Vĩnh Hằng Camyl (Cấp 35) (BOSS Hoàng Kim) (Tinh Anh)
HP: 200.000
MP: 500.000
Kỹ năng: Chấn Động Linh Hồn, Tiếng Thét Địa Ngục, U Minh Quỷ Hỏa.
Nhìn thấy một Oán Linh cấp 5 tiến hóa thành một đại BOSS như vậy, Vương Vũ thầm than trong lòng rằng BOSS này thật xảo quyệt. Sau khi giải trừ phong ấn thì chẳng nói chẳng rằng, trước tiên dùng vật phẩm nhiệm vụ thu hút sự chú ý của mình, sau đó vụng trộm chạy ra sau tiến hóa, không hổ là linh hồn ác ma.
"Ha ha ha!" Camyl ngưng tụ thân thể xong thì cười lớn một tiếng, hỏi Vương Vũ: "Là ngươi, quấy rầy Ma thần yên giấc ngàn thu sao?"
"..." Vương Vũ nhìn bộ hài cốt nằm trên mặt đất, ngẩng đầu lên nói: "Ta chỉ muốn Hài Cốt Hắc Ám, ngài cứ tiếp tục ngủ đi..."
"Ha ha!" Camyl cười lạnh một tiếng, bàn tay như có như không duỗi ra, Hài Cốt Hắc Ám lập tức bị nó thu về, sau đó Camyl dữ tợn gào thét: "Phàm nhân nực cười! Ngươi phải trả giá thật nhiều cho dục vọng tham lam của ngươi! Chấn Động Linh Hồn!"
Nói xong, trong con mắt trống rỗng của Camyl bốc lên hai luồng ma trơi xanh rờn sáng ngời, trong phạm vi 800 mã xung quanh Camyl, từng luồng ánh sáng xanh lam giáng từ trên trời xuống...
Vương Vũ mở bộ pháp Thất Đạp Tinh Cương, tránh né luồng sáng xanh lam kia, đi tới phía dưới Camyl, cắm trường côn xuống mặt đất, hai tay chống trên đầu côn, trên chân mang theo ánh điện đá lên người Camyl.
"Ầm..."
- 1145
Linh thể của Camyl bị đánh hơi tối lại...
Lúc này Vương Vũ cũng đã có chút xác định, Camyl ở trạng thái linh thể là miễn dịch với công kích vật lý.
"Chết tiệt, ngươi dám tổn thương Camyl đại nhân vĩ đại!" Camyl nổi giận gầm lên một tiếng, một chuỗi âm thanh thê lương từ bốn phương tám hướng truyền đến, giống như tiếng gào khóc thảm thiết. Cùng lúc đó, trên đầu Vương Vũ xuất hiện một biểu tượng "sợ hãi", thân thể Vương Vũ không tự chủ mà chạy về phía ngược lại...
Luồng sáng xanh lam vẫn còn đang đánh xuống, Vương Vũ chạy vào trong phạm vi công kích, bị đánh rụng không ít máu.
Cũng may hiệu quả sợ hãi này chỉ có ba giây, sau khi sợ hãi trôi qua, Vương Vũ đã lấy lại được quyền khống chế thân thể, vội vàng thoát khỏi phạm vi công kích của Chấn Động Linh Hồn, bổ nhào về phía trước, lăn tới góc tường.
Nhưng Camyl lại không hề có ý định đuổi theo, mà chậm rãi nổi lơ lửng trên không.
"Thật kỳ quái!" Vương Vũ thầm nghĩ. Trước đây, mỗi khi BOSS bị khiêu khích xong, đều sợ hắn chạy trốn mất, nhưng tên kia sao lại mang bộ dạng chẳng hề để ý chút nào vậy? Chẳng lẽ nó không có hứng thú với hắn sao?
Trang 88# 1