Chương 226: Nóc Nhà Thần Kỳ
=== oOo ===
Khi nhận được tin tức của Minh Đô, Bao Tam và Doãn Lão Nhị đang ở phố mua bán đấu đá lung tung giống như rắn mất đầu.
Hai người vừa công vừa thủ, di chuyển lại không theo nguyên tắc nào, nghề nghiệp Thuật sĩ không khống chế nổi, nghề nghiệp đánh tầm xa cũng không đánh nổi, nghề nghiệp cận chiến đối mặt với Toàn Phong Trảm của Chiến sỹ thì lại càng không dám đến gần.
Lúc này quân chi viện của Thiên Đường Cực Lạc còn chưa đến, hai tiểu đội của Thiên Đường Cực Lạc, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người này phá vỡ phòng tuyến chạy trốn.
Phố mua bán chỉ cách vị trí của Minh Đô hai con đường, không mất nhiều thời gian, hai người đã đi tới vị trí của Minh Đô.
Trong ngõ hẻm, ba Cung thủ của Thiên Đường Cực Lạc đang đứng dưới ngõ, điên cuồng bắn tên về phía Minh Đô, ngoài ra còn có hai Chiến sỹ bảo vệ bên cạnh Cung thủ.
Khoảng cách tấn công của Cung thủ xa hơn Pháp sư rất nhiều, Minh Đô bị bắn đến mức nhảy lên nhảy xuống như một con khỉ, trong miệng còn đang chửi ầm lên: "Đệt bà ngươi, có dám bước lên phía trước hai bước, đánh một trận với bố mày cho sảng khoái không hả? Ôi chao thuốc của ta... Ta cho các ngươi một vàng, các ngươi có dám đến đây nhặt hay không hả..."
Dược thủy trong người đám Toàn Chân Giáo đều rất phong phú, hơn nữa còn là Dược tề khôi phục trung cấp quý giá nhất trên thị trường, Minh Đô miễn cưỡng còn có thể chống đỡ tiếp được, có điều một bình dược thủy năm mươi bạc, hắn ta uống vào mà sống không bằng chết.
"Đừng nói nhảm nữa, thuốc của ngươi sớm muộn gì cũng uống hết là xong thôi, không bằng tiết kiệm chút tiền, bó tay chịu trói đi!" Người của Thiên Đường Cực Lạc thấy Minh Đô đổ thuốc vào miệng giống như không cần tiền nữa, trong lòng cũng đau đớn theo. Loại thuốc này chính là có tiền cũng không mua được, cao thủ tầm thường cũng luôn mang theo năm ba bình giữ mạng, tên này vậy mà uống như uống nước, đúng là phung phí của trời.
Minh Đô hừ lạnh nói: "Hừ, chỉ có Toàn Chân Giáo chết trận chứ không có Toàn Chân Giáo sợ chết!"
"Vậy ngươi đi chết đi, bắn cho ta!" Người của Thiên Đường Cực Lạc tích đủ hỏa lực, lại bắn một lượt nữa lên nóc nhà.
"Hả?" Minh Đô vừa tránh né vừa nhìn về phía sau đám người Thiên Đường Cực Lạc, chỉ thấy Doãn Lão Nhị và Bao Tam đã lặng lẽ mò đến, chuẩn bị tập kích bất ngờ.
Đám người Thiên Đường Cực Lạc thấy ánh mắt của Minh Đô, vội vàng định xoay người nhìn về phía sau.
Minh Đô đột nhiên lớn tiếng kêu lên: "Lão Nhị Lão Tam, các ngươi đã đến rồi!"
Đám người Thiên Đường Cực Lạc nghe thấy thế thì tất cả đều cười lên ha ha, một Chiến sỹ trong đó khinh thường cười lạnh nói: "Hừ, từ lâu đã nghe nói người Toàn Chân Giáo đê tiện vô liêm sỉ thích lừa gạt người khác, chỉ có chút thủ đoạn này mà định dọa bố mày à..."
"Ầm, ầm!"
Lời Chiến sỹ còn chưa nói hết, đột nhiên hai tiếng va chạm vang lên, sau đó trời đất quay cuồng, Chiến sỹ này nhất thời bị tông đến bay thẳng ra ngoài.
Chiến sỹ lùi về phía sau mấy bước, ổn định tinh thần, vừa định ngẩng đầu xem là ai đánh lén mình, chỉ thấy một tấm thuẫn lớn to như bức tường, từ trước mặt lao đến, Chiến sỹ này không tránh kịp, bị nện cho choáng váng ngất luôn tại chỗ.
Ngay sau đó, Doãn Lão Nhị móc chiến nhận ra, di chuyển đến phía sau Chiến sỹ kia, chém một nhát ở phía sau gáy, sau khi hiệu quả gây choáng trôi qua, Chiến sỹ vung đao đánh lại, Doãn Lão Nhị chống đỡ được mấy hiệp, Thuẫn Kích phục hồi xong, chuyển sang lá chắn gây choáng, lại chém thêm một nhát nữa, đánh Chiến sỹ thành vệt sáng trắng.
Mặt khác, bên kia Bao Tam lấy một địch bốn, cũng đã kết thúc trận chiến.
Bao Tam mới được thêm một bộ trang bị cao cấp, tấn công phòng thủ đều đứng đầu toàn server, hơn nữa Bao Tam còn chơi chế độ tự do, một Va Chạm Phanh Lại đánh bay Chiến sỹ, sau đó theo quán tính của Va Chạm, Toàn Phong Trảm tiếp tục đánh ra, cuốn cả ba người thành vệt sáng trắng, Chiến sỹ này còn chưa kịp tỉnh táo lại, Bao Tam đã di chuyển đến bên cạnh, một bộ liên kích đánh chết gã.
Minh Đô đứng trên nóc nhà nhìn đến trợn mắt há mồm: "Ôi chao Bao Tam, đã đổi mới trang bị đúng là không giống với bình thường mà, sức mạnh nâng cao nhiều như vậy sao? Lão Nhị thì không được, đánh một Chiến sỹ còn mất thời gian như vậy, ông đây chỉ vẫy tay là trong một giây sẽ..."
"Fuck, mẹ nó, thằng chó này cũng... thật đáng buồn nôn." Doãn Lão Nhị lau mồ hôi, khi mắng Minh Đô, cũng cười nhạo nghề nghiệp bỏ đi một chút.
"Giờ sao? Ngươi gọi chúng ta đến không phải để cho chúng ta nhìn ngươi đứng ở đây bị người ta bắn chứ?" Bao Tam hỏi Minh Đô.
"Lên đây rồi nói sau, quân chi viện của bọn chúng sắp đến rồi!" Minh Đô đứng trên nóc nhà nói.
"Lên mẹ ngươi ấy, mau tranh thủ thời gian mà chạy đi chứ!" Doãn Lão Nhị nâng khiên lớn trước người, che trước mặt mình và Bao Tam, xoay người định chạy đi. Tổ sư, nghề nghiệp Chiến sỹ này cồng kềnh như máy kéo, họ có thể chơi nhảy lên nóc nhà được sao? Thằng chó Minh Đô này đúng là thích nói đùa.
"Muốn chạy? Ha ha! Ngươi nghĩ các ngươi còn có thể chạy đi đâu được?"
Vừa lúc đó, từ cửa ngõ có một đám người rầm rập ào ào bao vây lại, cầm đầu đám người kia, chính là Nhất Hoa Nhất Thế Giới.
"Giết bọn chúng cho ta!" Nhất Hoa Nhất Thế Giới cũng không nói nhảm với người của Toàn Chân Giáo, giơ tay chỉ huy đám thuộc hạ xông lên.
Doãn Lão Nhị và Bao Tam bị bao vây ở đường chết, nhiều người tấn công như vậy, một lá chắn chắc chắn là không che chở toàn diện được, đến lúc đó hai người chắc chắn phải chết rppof.
Minh Đô vẫn đứng trên nóc nhà kêu lên: "Đọc trong kênh công hội đi! Lên mau đừng chần chừ nữa!"
Doãn Lão Nhị và Bao Tam nghe thấy thế thì mở kênh công hội ra, sau đó nhìn nhau, Bao Tam đột nhiên nhảy dựng lên, Doãn Lão Nhị thấp người xuống, lăn đến dưới thân Bao Tam, nâng lá chắn lên trên đỉnh đầu, Bao Tam lập tức được nâng lên cao, bay qua mái hiên, giữa không trung Bao Tam mở ra Va Chạm, nhảy lên nóc nhà.
"Bà mẹ nó! Đánh tên cầm lá chắn kia!"
Người Thiên Đường Cực Lạc thấy Bao Tam bay lên nóc nhà, đều nhao nhao chuyển mục tiêu về phía Doãn Lão Nhị.
Đột nhiên, một Pháp sư áo đen miệng ngậm bình thuốc xuất hiện ở chỗ Doãn Lão Nhị đang đứng.
Thiên Đường Cực Lạc dụi dụi mắt, kinh ngạc nói: "Mẹ nó chứ, là Pháp sư kia của bọn chúng, sao hắn đã xuất hiện ở đây được rồi hả?"
"Cung thủ giết chết hắn trong một giây đi, Pháp sư kia không dễ đối phó!"
Nhất Hoa Nhất Thế Giới cũng biết rằng Minh Đô là hỏa lực chính của Toàn Chân Giáo, lúc này lập tức ra lệnh tấn công.
Minh Đô dười hì hì, vẫy tay áo với mọi người, hào quang rực rỡ lại lóe lên, lại bay lên nóc nhà một lần nữa.
"Đệt!" Mọi người nháy mắt sụp đổ.
Đám người Toàn Chân Giáo đê tiện này, chẳng lẽ cứ thích leo lên nóc nhà như vậy sao?
"Được đó lão Lý, phương pháp hèn hạ như vậy cũng có thể nghĩ ra được..." Doãn Lão Nhị hạ xuống, chổng mông nằm trên nóc nhà, nhìn đám người Thiên Đường Cực Lạc bên dưới mái hiên nhớn nhác, vui vẻ quay đầu thán phục, trong lời nói còn có chút khó tin.
Minh Đô cười hì hì nói: "Hì hì, thứ như kỹ năng này, phải biết sử dụng linh hoạt biết không... Ta so với mấy tên kém cỏi các ngươi, cũng chỉ nhiều hơn một bộ não mà thôi."
"Mẹ nó, dám nói ta không có não, xem ta có ném ngươi xuống hay không..."
"Đến đây đi... Thử một chút xem." Minh Đô nâng pháp trượng, kêu gào ầm ĩ nói.
"Được, ngươi thắng!" Doãn Lão Nhị nhìn truy binh trên mặt đất một cái, bất đắc dĩ rụt đầu về.
Minh Đô này thế nhưng thật sự là tiện nhân trong những tiện nhân, nếu Doãn Lão Nhị dám ném hắn ta xuống, hắn ta càng dám đổi lại vị trí với Doãn Lão Nhị... Đến lúc đó chắc chắn người chết không phải là Minh Đô.
"Chúng ta đăng xuất ở đây sao?" Doãn Lão Nhị hỏi Minh Đô.
Minh Đô nói: "Ngươi bị ngốc à, chúng ta ở đây họ không lên được, nếu chúng ta đi rồi, họ nhất định sẽ dùng phương pháp vừa nãy của chúng ta bay lên nóc nhà, chiếm vị trí của chúng ta, người ta nhiều người, thay phiên nhau là có thể rỉa chết ngươi."
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Không bằng chúng ta tự sát đi." Doãn Lão Nhị buồn bực nói, hắn ta đột nhiên cảm thấy, nếu tiêu hao dần dần như vậy, còn không bằng chết một lần cho xong, chẳng qua cũng chỉ là 10% kinh nghiệm mà thôi.
Minh Đô nói: "Chết cũng không thể thừa nhận là mình sợ được, chúng ta chờ ở đây!"
"Chờ ai?"
"Thiết Ngưu!"
Trang 116# 1