Chương 254: Thú cưng...
=== oOo ===
Trong game, các thuộc tính của Võ sư tăng đều nhau, tổng thể thuộc loại kỹ năng thiên về nhanh nhẹn, đi con đường liên kích, cho nên thuộc tính tấn công của Võ sư trong những nghề nghiệp cận chiến cũng cao hơn Chiến sĩ khiên thuẫn và Kỵ sĩ thủ hộ một chút.
Tấn công của Vương Vũ vốn dĩ cao như vậy, ngoại trừ tấn công của chế độ tự do được tăng thêm ra, chính là nhờ cực phẩm trang bị trên người hắn.
Tuy điểm thuộc tính thăng cấp của Võ học gia tương đối cao, có điều Vương Vũ ngoại trừ sức mạnh và nhanh nhẹn ra, còn tăng thêm trí tuệ, cho nên Vương Vũ cởi hết trang bị, màn hình thuộc tính cũng không khác lắm so với những Võ sư khác.
Võ sư cấp 20 lượng máu khoảng 900, Vương Vũ sau khi cởi hết trang bị nện một đấm xuống, đập chết hơn 800 máu của chính mình... mà Huyễn Xà tấn công cao hơn gấp bảy lần, một đấm này trực tiếp đánh chết mình...
BOSS đáng thương, e rằng chính nó cũng không ngờ đến được, bản thân mình lại chết theo cách này.
Mọi người Liên Minh Huyết Sắc chậc chậc thán phục: "Hóa ra chơi game còn có thể chơi như vậy... Thật khiến người ta mở rộng tầm mắt..."
Sau khi mọi người giữ vững tiến độ, bắt đầu sờ BOSS.
Lần này người được sờ BOSS là Huyết Sắc Chiến Kỳ, nguyên nhân là do Vô Kỵ chê con rắn này quá xấu, không muốn sờ, cho nên nhường cơ hội lại cho Huyết Sắc Chiến Kỳ... Vương Vũ lại cho rằng chủ yếu là Vô Kỵ bị con rắn này chơi khăm, trong lòng mâu thuẫn.
Tục ngữ có câu nói, từ xưa đến nay thương binh may mắn, thật sự không sai, tay Huyết Sắc Chiến Kỳ thật sự đen đến thấy mẹ luôn, hắn ta sờ soạng hai lần, tất cả đều là món rác Bạch Ngân, lần thứ ba còn sờ ra một món Thanh Đồng...
Khai phá phụ bản Vực Sâu, giết được một BOSS Tinh Anh Bạch Ngân, lấy được một Thanh Đồng... Loại vận may đại nghịch bất đạo này, quả thật là khiến người ta phẫn nộ.
Tất cả mọi người bao gồm cả Vương Vũ, khiển trách Huyết Sắc Chiến Kỳ vô cùng tàn nhẫn.
"Còn có thể sờ thêm một lần nữa, thật sự không được thì thôi chứ sao..." Huyết Sắc Chiến Kỳ bị khiển trách xong, vẻ mặt tuyệt vọng, lúc này ngay cả bản thân hắn ta cũng không tin vào chính mình nữa rồi, sợ mình tiếp tục sờ được một món đồ vô dụng nữa, vậy thì quá sức mất mặt rồi.
Mọi người cắn răng nói: "Sờ đi, đây rất có thể là lần cuối cùng trong đời ngươi được sờ tìm trang bị đấy!"
Vẻ mặt Huyết Sắc Chiến Kỳ đau khổ, lại sờ Huyễn Xà thêm lần nữa, lúc này không móc ra được trang bị, mà là một vật thể tròn vo màu trắng.
"Hả? Đây là cái gì?" Mọi người kỳ quái hỏi.
"Không biết, không nói rõ..." Trong giọng nói Huyết Sắc Chiến Kỳ mang theo vẻ nghẹn ngào. Mấy thứ trước đó tốt xấu gì cũng còn có thuộc đính đó, vật này ngay cả lời giải thích cũng không có... Lừng lẫy một đời, hủy hoại chỉ trong chốc lát.
"Lấy ra cho ta xem một chút..." Vô Kỵ đưa tay nói.
"Đây." Huyết Sắc Chiến Kỳ tiện tay đưa quả cầu kia cho Vô Kỵ.
Vô Kỵ nhận lấy quả cầu, quan sát một lúc lâu, mới lên tiếng: "Ta cảm thấy, vật này hình tròn..."
"Nói thừa!" Mọi người giận dữ, còn ai mà không nhìn ra chứ.
"Các ngươi ngẫm lại thử xem, rắn là động vật đẻ trứng, thứ đồ vật này lại màu trắng hình tròn, còn móc ra được từ trên người nó, có phải là trứng thú cưng hay không?" Vô Kỵ thong thả từ tốn nói ra.
"Trứng thú cưng?" Mọi người hơi ngẩn ra: "Trong Trọng Sinh cũng có hệ thống thứ cưng sao?"
"Cái này trên website của game không giới thiệu..." Vô Kỵ lắc đầu nói: "Nhưng mà cũng chưa từng nói là không có..."
"Đồ chơi này ấp trứng thế nào được? Không phải là nhét trong đũng quần ấp trứng chứ, ha ha, vậy cũng quá trêu chọc rồi..." Vương Vũ chỉ vào Vô Kỵ cười rộ lên.
"..." Huyết Sắc Chiến Kỳ hết chỗ nói luôn rồi, sau đó ra vẻ hiểu biết nói: "Dựa theo mạch truyện của tiểu thuyết, hẳn là nên nhỏ máu ký khế ước thôi..."
Vô Kỵ khinh bỉ nhìn Huyết Sắc Chiến Kỳ nói: "Chỉ toàn nói mò... Đây chính là game online mô phỏng toàn hệ thống, mới sẽ không làm ra thứ máu tanh như vậy, mất máu sẽ được cụ thể thành con số luôn rồi, còn nhỏ máu kiểu gì?"
"Ta cảm thấy vẫn là nhét vào đũng quần khá là ổn thỏa..." Vương Vũ cố chấp giữ quan điểm của mình.
"..." Mọi người dứt khoát không thèm đếm xỉa đến hắn.
Vô Kỵ nâng quả cầu nói: "Nếu quả thật là trứng thú cưng mà nói, muốn ấp trứng, phải có độ ấm.. Rắn là loại động vật máu lạnh... Nhiệt độ ấp trứng khoảng ba mươi độ..."
Vương Vũ cười ha ha nói: "Ha ha, ta đã bảo nhét nó vào..."
"Ngươi có thể câm miệng được chưa hả?" Vô Kỵ giận dữ, ngắt lời Vương Vũ, sau đó giơ cây đuốc định nướng quả cầu màu trắng kia.
"Răng rắc..."
Khi quả cầu còn cách cây đuốc rất xa, quả cầu đột nhiên nứt ra, sau đó một con rắn nhỏ màu hồng bò ra ngoài.
Huyễn Xà (Cấp 1) (hiếm có)
Sinh lực: 50
Nội lực: 200
Kỹ năng: Huyễn Trận (chủ động) sử dụng pháp lực bố trí một kết giới, có thể vây khốn mục tiêu có đẳng cấp cao hơn mình năm cấp trở xuống, mỗi giây tiêu hao 40 nội lực.
Chủ nhân: Vô Kỵ.
"Tổ sư, thật sự là trứng thú cưng!" Huyết Sắc Chiến Kỳ thấy một cảnh như vậy, hối hận đến mức ruột cũng xanh rồi, đây chính là con thú cưng đầu tiên trong game đó, tại sao lại giao nó cho người khác rồi hả.
Nhìn thấy con rắn nhỏ này, Vô Kỵ cũng rất bất ngờ, thuộc tính của mặt hàng này tuy có hơi bỏ đi chút, nhưng mà kỹ năng Huyễn Trận, Vô Kỵ cũng từng được nhìn thấy, tương đương với việc một mình khống chế một đám đông... cũng có tác dụng rất lớn.
Có điều tạo hình này có chút khiến người ta lo lắng...
Con rắn nhỏ màu hồng này đầu to thân nhỏ, bộ dạng vô cùng châm biếm, liếc qua thấy có chút đáng yêu.
Theo tin đồn ở bên ngoài, Vô Kỵ chính là một tên không rõ xu hướng tính dục, nếu như còn mang theo một con rắn màu hồng đi ra ngoài, có lẽ sáng sớm ngày mai, trên diễn đàn sẽ có người rêu rao nói Vô Kỵ là một thụ (thụ là cái gì, lão Ngưu hoàn toàn không biết, tin vịt mà thôi, gương mặt ngây thơ).
"Cha ơi..." Khi Vô Kỵ còn đang rối rắm về tạo hình của thú cưng này, con rắn nhỏ này há miệng nói ra câu đầu tiên, khiến tất cả mọi người phun một ngụm máu.
"Cha? Đệt mẹ nó... Nhà thiết kế này cũng quá buồn nôn rồi!"
Trên đầu Vô Kỵ lại càng dâng lên một bao thập tự.
Mà con rắn nhỏ này còn tự mình bò qua bò lại xung quanh, trong miệng còn không ngừng kêu ầm ĩ "Cha ơi..."
Tất cả mọi người cười đến mức đau cả bụng...
"Cười em gái ngươi ấy! Ai cười ta giết chết người đó!" Vô Kỵ giận dữ hầm hầm nhìn mọi người.
"Ai cười đâu? Ta không hề cười chút nào nhé!" Mọi người đều rối rít đứng vững, tỏ vẻ bản thân mình trong sạch, nhưng mà biểu cảm vặn vẹo trên mặt họ lại hoàn toàn bán đứng bọn họ.
Vô Kỵ nghiến nghiến lợi giải thích: "Ta chắc chắn, con rắn con này chỉ biết nói một câu như thế thôi..."
Mọi người gật đầu, miệng liên tục phát ra tiếng "ừ", rất sợ không cẩn thận lại bật cười ra.
"..." Vô Kỵ thở dài một hơi, cầm con rắn nhỏ lên, nhét thẳng vào trong túi, cũng thầm thề trong lòng, trừ khi không thể làm gì khác được, trước mặt người ngoài, cả đời này cũng sẽ không thả con rắn này ra ngoài.
Cuối cùng, Vô Kỵ còn cảnh cáo Vương Vũ: "Tuyệt đối không được nói với những người khác trong Toàn Chân Giáo, biết chưa?"
"Biết rồi, biết rồi..." Vương Vũ liên tục gật đầu.
Toàn Chân Giáo này chính là một đám bạn xấu, lúc không có chuyện gì sẽ lấy chuyện bêu riếu đối phương làm thú vui, nếu để họ biết được, còn không mỗi ngày lấy chuyện này ra nhục nhã Vô Kỵ sao...
"Được rồi, chúng ta đi tiếp thôi!" Vô Kỵ lại liếc nhìn mọi người xung quanh một cái, trong lòng vô cùng khó chịu nói.
"Được!"
Tất cả mọi người đều biết rõ thằng nhóc Vô Kỵ này vô cùng xấu bụng, cho nên không ai dám làm trái ý hắn ta.
Trang 130# 1