Chương 307: Vương Vũ bị vứt bỏ
=== oOo ===
"Mẹ kiếp! Quên còn có hai thằng ngốc này."
Nghe được âm thanh của hai tên vệ binh, Mario Quay Cuồng kêu lên với giọng buồn bực, đồng thời cũng vội vàng lui về phía sau.
Vương Vũ đang ở giữa không trung, Kết Giới Hắc Ám đã dâng lên. Lúc này, hai tên vệ binh cũng lao đến vị trí phía dưới của Vương Vũ.
Vệ binh đại ca! Đó là hơn 200 cấp, có thể đồ thần diệt ma. Chỉ là Kết Giới Hắc Ám thì giống như vỏ trứng gà ở trước hai tên vệ binh, đồng thời cũng yếu ớt không chịu nổi một đòn.
Chỉ với một đá! Kết Giới Hắc Ám ở dưới người Vương Vũ đã bị đá nát...
Không cần suy nghĩ, cấp bậc chênh lệch quá lớn, công kích của vệ binh lớn hơn người chơi quá nhiều, nên kỹ năng khống chế không có chút tác dụng nào.
Giữa không trung, Vương Vũ mỉm cười và bao tay trong tay cũng biến thành côn. Tiếp theo, Vương Vũ đánh một con vào đầu của một vệ binh trong đó.
Lúc nãy, Vương Vũ ở trên cao, nên thấy được vệ binh lao đến. Bây giờ, Vương Vũ mới nhảy xuống và tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của Vương Vũ.
Lúc này, vệ binh lao đến cũng không dùng kỹ năng, nên lần này Vương Vũ không tính là bị tấn công.
Dựa vào xung phong của vệ binh, Vương Vũ lại bay về phía sau.
Câm lặng ở trên đầu còn hơn năm mươi giây, nên không thể dùng kỹ năng. Thế nên, Vương Vũ muốn trốn khỏi vệ binh chỉ có một cách khác.
Chỉ trông thấy Vương Vũ ổn định cơ thể ở trên không, rồi đáp xuống đầu của một người chơi một cách nhẹ nhàng.
Trong mắt đám vệ binh chỉ có Vương Vũ, nên mặc kệ dưới người Vương Vũ là ai. Trông thấy Vương Vũ ở ngay phía trước, hai tên vệ binh giơ lên trường thương, rồi đâm về phía trước. Người chơi ở dưới chân Vương Vũ bị đâm thành tro bụi.
Cùng lúc đó, Vương Vũ vội vàng nhảy vọt lên và nhảy sang đầu của một người chơi khác. Hai tên vệ binh cũng xoay người, tiếp tục đuổi theo. Ngay sau đó là lại một người bị tàn sát.
Vương Vũ bị buộc bất đắc dĩ, đành phải giẫm lên đầu của mọi người để chạy ra ngoài. Vệ binh lại chạy theo đằng sau. Những nơi Vương Vũ đi qua đều hiện lên ánh sáng trắng. Vệ binh đi đến đâu thì nơi đó không còn một ngọn cỏ.
Giáo đường là điểm phục sinh của các người chơi... Có vài thằng xui xẻo vừa phục sinh lại bị chọc chết. Trình độ khổ cực có thấy được lốm đốm.
Hành vi mượn đao giết người của Vương Vũ quả thật quá hung hăng càn quấy. Nhưng mọi người đành chịu, ai cũng yếu ớt như cỏ rác ở trước mặt vệ binh. Tinh cảnh này khiến đám người chơi ở trong giáo đường mất hồn mất vía, bèn cuống quít chạy trốn tứ tán...
Khi Vương Vũ vừa thoát khỏi cạm bẫy thì Mario Quay Cuồng đã lui đến khu vực an toàn. Bây giờ, gã đang nhìn mọi người chết đi rồi chết lại ở trong điểm phục sinh, vừa sống lại đã chết, nên sắc mặt gã trắng bệch ra.
Mario Quay Cuồng vốn cho rằng mấy chục người đối phó với một Võ sư như Vương Vũ, là đã coi trọng Vương Vũ lắm rồi. Nhưng ai biết tên này lại còn lợi hại hơn trong truyền thuyết.
Võ sư giống như Pháp sư, đều là nghề nghiệp phụ thuộc vào kỹ năng. Nhưng tên Thiết Ngưu này ở dưới hoàn cảnh không dùng được kỹ năng, không chỉ không thoát khỏi hiểm cảnh, mà còn giết ngược lại. Điều này khiến tam quan của Mario Quay Cuồng sụp đổ hoàn toàn.
Cái gì là lấy lực đả lực hay kỹ xảo chuyển phương hướng ở giữa không trung. Mario Quay Cuồng nhìn không hiểu. Nhưng nói thế nào thì gã cũng là một cao thủ. Tất nhiên nhìn ra được trình độ thao tác và kỹ xảo của Vương Vũ, vượt xa khỏi nhận biết của người bình thường với nghề nghiệp Võ sư.
"Con hàng này quá tà môn..." Chẳng lẽ Võ sư là phải chơi như vậy?" Suy nghĩ Mario Quay Cuồng đã lộn xộn.
"Ha ha! Thằng nhóc ngươi trốn ở đây hả."
Khi Mario Quay Cuồng đang suy nghĩ bâng quơ, thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cười. Mario Quay Cuồng bèn ngẩng đầu lên, thì trông thấy Vương Vũ bay qua đầu vệ binh, đạp lên đầu mọi người và lao về phía mình.
Hai tên vệ binh cũng xoay người, đâm thẳng trường thương về phía trước. Sau đó vùi đầu xung phong lại đây, đồng thời mang theo một vầng sáng.
Mario Quay Cuồng thấy thế thì quá sợ hãi, vội vàng quay đầu chạy, vừa chạy vừa la lên: "Thiết Ngưu đại ca... Kỳ thật đệ rất ngưỡng mộ huynh."
"Ngưỡng mộ em gái ngươi. Ngươi suýt nữa đã chơi chết ta có biết hay không." Câu nói của Mario Quay Cuồng có thể lừa người khác, nhưng Vương Vũ đang sống ở Toàn Chân Giáo, thì sao có thể dễ mắc lừa như vậy.
Mario Quay Cuồng chỉ là một Mục sư chân ngắn. Nếu thi chạy, thì Vương Vũ có thể bỏ rơi gã mười con phố. Không đợi Mario Quay Cuồng chạy ra xa, Vương Vũ đã đuổi sát đến sau lưng Mario Quay Cuồng.
Lúc này, vệ binh cũng chỉ cách Vương Vũ chỉ có năm mét...
Vương Vũ nhảy lên và xuất hiện trước người Mario Quay Cuồng.
Mario Quay Cuồng nói với giọng ngạc nhiên: "Ngưu ca! Ngưu thúc... Ăc... Móa!"
Vương Vũ không quan tâm Mario Quay Cuồng cầu xin tha thứ, chỉ thấy hắn một tay nắm lấy vai Mario Quay Cuồng, một chân đá vào đầu gối gã, khiến Mario Quay Cuồng hét thảm một tiếng rồi ngã xuống.
Đồng thời, Vương Vũ cũng duỗi ra một cánh tay khác, bắt lấy một chân của Mario Quay Cuồng, không lùi bước mà kéo Mario Quay Cuồng đỡ lấy trường thương của vệ binh.
Đợi cho vệ binh sắp đến, Vương Vũ ném Mario Quay Cuồng về phía vệ binh, rồi né sang một bên, sau đó lao về phía sau lưng của hai vệ binh.
Vương Vũ tránh được, nhưng Mario Quay Cuồng lại thảm rồi. Bởi vì động tác túm lấy Mario Quay Cuồng của Vương Vũ khá mập mờ, đến mức khi Mario Quay Cuồng bị quăng đi, thì lộ ra khoảng không và bị hai tên vệ binh đâm thẳng vào giữa hai chân...
Mọi người đều biết, mấy chục năm trước có một ca khúc rất nổi tiếng, trong đó có câu: Hoa cúc tàn, thương khắp đất...
Phàm là người chơi nhìn thấy tình cảnh bi thảm của Mario Quay Cuồng, thì sắc mặt ai cũng xanh xám và im lặng không nói. Nhưng trong ánh mắt khi nhìn về phía Vương Vũ đều mang theo vẻ sợ hãi.
Mario Quay Cuồng lại được phục sinh, lo lắng sợ hãi ngồi xổm ở một nơi hẻo lánh, vẻ mặt vô cùng u oán. Bây giờ, trạng thái câm lặng của Vương Vũ đã kết thúc. Rốt cuộc, Vương Vũ cáo mượn oai hùm đã chấn nhiếp tất cả người chơi, khiến bọn họ nhao nhao nhường ra một con đường cho Vương Vũ.
Vương Vũ vừa dùng Băng Quyền, Thiểm Hiện rồi nhảy lên nhờ trường côn và bắn Niệm Khí Ba ngược lại khi ở giữa không trung. Sau khi đánh ra một kỹ năng tổ hợp, bỏ lại vệ binh ở sau mông và trực tiếp từ trong giáo đường xuyên qua đám người rồi nhảy đến cổng ra vào. Sau đó ở trước mắt bao nhiêu người, mở ra cổng giáo đường và rời đi nghênh ngang. Chỉ để lại một đám người chơi bị chà đạp sắp sụp đổ và hai tên vệ binh như chưa xảy ra chuyện gì.
Nhìn hai tên vệ binh ngốc nghếch này, đám người chơi trong giáo đường ai cũng kêu khổ liên tục, nhưng không thể làm gì.
Hai vị này không có trí thông minh gì. Ngươi mắng hai người họ thì họ cũng không nghe hiểu. Về phần đánh bọn họ... Ặc! Trừ phi chán sống.
Sau khi chạy ra thoát, Vương Vũ buồn bực không thôi. Cho dù ai nghiêm mặt nghiêm mũi đi xin gia nhập trận doanh, lại suýt chút nữa bị đóng cửa đánh chó, thì ai cũng không vui.
Về phần trận doanh hắc ám bên kia, Vương Vũ dù nói gì thì nói cũng không có mặt mũi xin gia nhập.
Cái gọi là ngựa tốt không ăn cỏ thừa. Ngay từ đầu, lão đại của trận doanh hắc ám bên kia cầu Vương Vũ gia nhập, nhưng Vương Vũ lại quả quyết cự tuyệt. Bây giờ mà đi gặp tiểu đệ của trận doanh hắc ám để xin gia nhập, thì không phải quá ti tiện hay sao.
Hơn nữa, gia nhập trận doanh hắc ám mang ý nghĩa quyết liệt với đám người của Toàn Chân Giáo. Cùng vì chuyện này, nên Vương Vũ mới không gia nhập trận doanh hắc ám.
"Móa nó! Anh đây lại bị thế giới vứt bỏ như thế sao?" Vương Vũ buồn bực nên kêu lên. Lúc nãy, hắn còn lẩm bẩm bảo chọn làm người tự do là không có não. Nhưng trong nháy mắt, mình lại bị ép thành người tự do, quả thật là báo ứng đây mà.
Trang 156# 2