Chương 334: Thần May Mắn
=== oOo ===
Phần lớn những người chơi không hài lòng với bản cập nhật là những người chơi cấp bậc trung bình hoặc thấp, biểu hiện của những người chơi cao cấp vẫn khá lý trí.
Loài người lại không phải là không có thiên phú, thiên phú “học tập” này có tác dụng gia tăng độ thông thạo kỹ năng, điểm này đã bù đắp được khuyết điểm sinh ra đã có, hiện giờ có thể còn chưa cảm nhận được tác dụng gia tăng, đợi đến giai đoạn sau của trò chơi thì tác dụng này mới dần dần hiện ra.
Hơn nữa kỹ năng học tập của những chủng tộc khác có rất nhiều hạn chế, ví dụ tộc Thú Nhân không thể học kỹ năng loại pháp thuật, tộc Thánh Vũ không thể học kỹ năng hệ Hắc Ám, tộc Tinh Linh không thể học kỹ năng hệ bảo vệ, còn loài người lại có thể học tất cả những thứ trên, rõ ràng là có ưu thế hơn những chủng tộc khác mà.
Vương Vũ tắt diễn đàn đi, sau khi vào trò chơi, đám người Vô Kỵ đã ở trong game rồi, điều này khiến Vương Vũ cảm thán không thôi, đám người này đều là người có công việc, thế mà thời gian online còn dài hơn có game thủ chuyên nghiệp như hắn.
Những người khác cũng rất bất lực với Vương Vũ, tên này chơi game mà cứ như đi làm hành chính, không nói tới việc sáng chín giờ đi làm chiều năm giờ về nhà, sau khi ăn tối xong thời gian cao điểm của trò chơi cũng rất ít khi thấy mặt, người thế này mà cũng có thể lăn lộn thành cao thủ đệ nhất, nếu không phải đám người này rất thân với Vương Vũ, nhất định sẽ hoài nghi tên này có phải đã gian lận hay không.
Phải đợi đến ba ngày sau trò chơi mới chính thức vận hành, nhưng mười triệu tài khoản được Trọng Sinh phát hành đã bị cướp sạch từ lâu, bởi vậy hiện giờ trong trò chơi vẫn là người chơi loài người, không có chủng tộc mới xuất hiện, điều này khiến Vương Vũ cảm thấy rất nuối tiếc, hắn cũng muốn nhìn xem chủng tộc khác loài người sẽ có hình dáng thế nào.
“Các ngươi định làm gì đây? Có đánh phụ bản không?” Vương Vũ nhìn cột nhiệm vụ, thấy còn một phụ bản nhiệm vụ chính tuyến, lập tức hỏi trong kênh trò chơi.
Mọi người sôi nổi trả lời: “Nhiệm vụ trận doanh, ngươi đợi chút.”
Nhiệm vụ trận doanh chưa làm xong, nhiệm vụ chính tuyến cũng không thể tiến hành, thiết lập như vậy nhằm vào mọi người chơi.
Danh Kiếm Đạo Tuyết lại hỏi: “Lão Ngưu, ngươi còn bao nhiêu vàng? Bên ta đang thu mua nguyên liệu, sắp không đủ vàng dùng rồi.”
“Nhanh thế à?” Vương Vũ kinh ngạc nói: “Không phải trước khi trò chơi cập nhật còn hơn một vạn ư?”
Danh Kiếm Đạo Tuyết: “Ài, mọi người lại không ngốc, đều biết sức mua vàng sẽ giảm, bởi vậy bây giờ mọi người đang bán tháo nguyên liệu vô dụng, dùng vàng đổi lấy trang bị đạo cụ có ích.”
“Bên ta vẫn còn năm nghìn cuối cùng, gửi cho ngươi qua hòm thư vậy!” Vương Vũ đáp một tiếng, tìm một cái hòm thư gần đó, rút ra năm nghìn vàng trên, gửi toàn bộ cho Danh Kiếm Đạo Tuyết.
Gửi vàng cho Danh Kiếm Đạo Tuyết qua hòm thư xong bỗng nhiên Vương Vũ nhớ ra trên người vẫn còn đồ mang ra từ phụ bản rừng Tiên Tung, nhân lúc mọi người đang tiêu tiền như đốt, sao lại không tranh thủ ra tay?
Nghĩ tới đây, Vương Vũ lập tức đi tới tiệm tạp hóa.
Lúc tới tiệm tạp hóa, Vương Vũ giật nảy mình, cả con hẻm nhỏ chật ních người, người không biết còn tưởng tiệm tạp hóa lại bị tắc nghẽn rồi.
Vương Vũ chen cả nửa ngày cũng không chen vào nổi, tung người lên tầng trên, chạy tới nóc nhà tiệm tạp hóa, gửi tin nhắn cho Mục Tử Tiên, sau khi Mục Tử Tiên mở quyền hạn, lúc này Vương Vũ mới vào được sâu trong cửa hàng từ cửa ngách.
Người chơi đến mua đồ quá đông một mình Mục Tử Tiên bận tối mắt tối mũi, bốn người Lý Tuyết cũng bị kéo tới giúp đỡ.
Nhìn thấy Vương Vũ bỗng nhiên xuất hiện trong quầy, Lý Tuyết kinh ngạc nói: “Anh Vũ, anh cũng tới giúp đỡ à?”
“Ừm... Anh đến gửi đồ.” Vương Vũ có chút ngại ngần nói. Vương Vũ ở lỳ trong nhà lâu quá rồi, có chút triệu chứng sợ xã giao, những chuyện buôn bán trả giá thế này Vương Vũ không biết đường nào mà lần, gọi hắn qua mặc cả đồ chẳng bằng giết hắn luôn cho xong.
“Gửi đồ? Đồ gì vậy?” Mục Tử Tiên nghe thấy quay người sang hỏi.
“Trang bị này, dược tề này…” Vương Vũ vừa nói vừa móc một đống đồ vật ra.
Có mũi tên ma pháp cực phẩm, có dược tề phục hồi trung cấp, còn có trang bị ma pháp rực rỡ muôn màu.
Nhìn thấy túi đồ của Vương Vũ rộng như túi 4D, đồ vật bên trong lấy ra không đứt, bốn người Lý Tuyết trợn mắt tròn xoe nhìn, Mã Lỵ khoa trương kêu lên: “Anh chủ nhà, túi đồ của anh còn rộng hơn cái ngân hàng nữa đấy…”
Vương Vũ cười cười, quay đầu sang nói với Mục Tử Tiên: “Sao nào? Chắc đống đồ này đáng chút tiền nhỉ.”
Những trang bị này của Vương Vũ đều là trang bị tinh phẩm do tộc Thần Lùn rèn ra, không chỉ có thuộc tính cực cao mà còn thêm hiệu quả ma pháp, tốt hơn nhiều so với trang bị Thanh Đồng Bạch Ngân cùng cấp do quái bạo ra .
Thợ rèn trung cấp kiếm ăn bằng việc rèn trang bị như Mã Lỵ, nhìn thấy trang bị trong tay Vương Vũ cũng không khỏi cảm thán.
“Ừm!” Mục Tử Tiên gật gật đầu, nhận lấy dược tề phục hồi trung cấp và mũi tên ma pháp, sau đó nói với mấy người Lý Tuyết: “Tiểu Tuyết mau tới giúp đỡ, xếp những trang bị này lên quầy.”
“Không bán dược tề và mũi tên à?” Vương Vũ khó hiểu hỏi.
Mục Tử Tiên nói: “Đó là những vật phẩm tiêu hao, có không gian tăng giá.”
“Ừm.” Vương Vũ gật gật đầu.
Trong trò chơi, thứ đáng giá nhất là trang bị, thứ rớt giá nhanh nhất cũng là trang bị.
Dù sao thứ đồ như trang bị đều cần thay mới khi tăng cấp.
Tuy những trang bị trong tay Vương Vũ có thuộc tính không tồi, nhưng đều là trang bị cấp 20, sau khi phụ bản mới sau cấp 25 kích hoạt, những trang bị này cũng sẽ hết thời, đến lúc đến nhất định sẽ rớt giá rất thảm hại.
Vật phẩm tiêu hao lại không giống vậy, cho dù là dược tề sơ cấp rất đơn giản trong cửa hàng, đến giai đoạn sau của trò chơi vẫn có một số lượng lớn người mua, giá cả sẽ chỉ có tăng chứ không giảm.
Trong tình hình khủng hoảng kinh tế này, vật phẩm tiêu hao trữ hàng hi hữu là thủ tục bắt buộc phải có của game thủ chuyên nghiệp.
Người chơi bình thường lại không có quan niệm này, chỉ chăm chú vào vàng trong tay mình, đổi thành đồ vật mà họ cho là có tác dụng nhất, bởi vậy những trang bị của Vương Vũ mới là thứ mọi người cần nhất vào lúc này.
Thuộc tính của trang bị Vương Vũ có được cao hơn rất nhiều so với thuộc tính trang bị mà người chơi rèn ra, vừa bày lên quầy hàng một cái, cho dù giá cao hơn giá thị trường rất nhiều, vẫn cứ lập tức bị người ta tranh cướp hết sạch.
Vương Vũ thu thập được gần bảy mươi tám mươi món trang bị ở cửa hàng Thần Lùn, trang bị các nghề đều có đủ, chưa tới mười phút, tất cả các trang bị đã bán hết sạch.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Minh Đô gửi một tọa độ vào kênh công hội: “Thành Liệt Dương, có BOSS, mọi người có cướp không? @Tất cả mọi người”.
“Lão Lý lại mắc bệnh nghề nghiệp rồi…” Mọi người nghe thấy ào ào khinh bỉ, tuy BOSS đều là vật vô chủ, nhìn thấy thuận tay cướp một tí cũng không có làm sao, nhưng cướp BOSS vượt thành thì thật là hết nói nổi.
“Bệnh nghề nghiệp cái đầu ngươi!” Lão Lý gửi một icon khinh bỉ: “Thần May Mắn! Đã có công hội nhìn chằm chằm rồi, chúng ta không cướp là không còn đâu.”
“Fuck, Thần May Mắn?” Đám người nghe thấy tên này lập tức sôi nổi lên.
“Sao? Có đến không, đến không? Móa chúng bay có đến không…” Minh Đô kích hoạt chế độ spam toàn màn hình trong kênh công hội.
Vô Kỵ tiện tay cấm ngôn Minh Đô, sau đó bình thản trả lời một câu: “Gọi gì mà lắm, đợi đấy!”
Trang 170# 1