Chương 336
=== oOo ===
“Công hội đang cướp BOSS là công hội nào? Họ không biết đó là quái nhiệm vụ của ngươi à?” Vô Kỵ hỏi Minh Đô.
Không giống BOSS vô chủ, quái nhiệm vụ là của riêng của một người, hơn nữa tỷ lệ rớt đồ của quái thấp đến mức ai nấy đều công nhận, bởi vậy người chơi trong Trọng Sinh có vô sỉ bá đạo đến mức nào cũng sẽ không đi cướp quái nhiệm vụ của người khác.
Đến cả người không chú ý nhiều thứ như Minh Đô cũng sẽ không làm chuyện bỉ ổi này, đương nhiên rồi, Minh Đô không đi cướp quái nhiệm vụ, đa phần vì tỷ lệ rớt đồ của quái nhiệm vụ quá thấp, đổi lại là BOSS May Mắn, với hành vi thường ngày của hắn ta thì chưa chắc hắn ta đã không cướp.
Minh Đô buồn bực nói: “Công hội phía đối diện hình như là công hội Bá Giả, lúc ấy ta đã nói với bọn họ rồi, đây là quái nhiệm vụ của ta, kết quả bọn họ vẫn muốn cướp, ta mới tranh luận với bọn họ, bọn họ lại giết ta một lần.”
“Ngươi tranh luận thế nào?” Dựa vào sự hiểu biết của mọi người, nếu thằng nhãi này biết tranh luận với người khác, đó mới là gặp quỷ.
“Ném một chiêu Thiên Lôi Địa Hỏa qua.” Minh Đô nói.
Sau khi Minh Đô chuyển sang nghề nhánh ẩn, hai kỹ năng phạm vi hệ Hỏa nhận được sự chúc phúc của Thiên Lôi, một chiêu gọi là Hỏa Lôi Thiên Giáng, chiêu còn lại tên là Thiên Lôi Địa Hỏa, sức tấn công vô cùng khả quan.
Mọi người đồng loạt gật đầu: “Được đấy, rất Minh Đô!”
Hành vi của Minh Đô tất nhiên là có chút thô bạo, nhưng công hội Bá Giả cũng rất bá đạo, rõ ràng biết đây là quái nhiệm vụ còn muốn cướp... Hành vi như vậy thật sự khiến người khác phải khinh thường.
Tuy trước đây đám người Toàn Chân Giáo chưa từng nghe nói tới tên của cái công hội rách này, nhưng nhìn có vẻ công hội Bá Giả nói ít thì cũng phải đến mấy nghìn người, đây cũng được gọi là công hội lớn rồi, làm sao lại không cần thể diện như vậy chứ.
“Minh Đô ngươi cũng thật là, còn cái gì mà trật tự đô thị nữa... Bị người ta cướp quái, thật là sỉ nhục nghề nghiệp của mình.” Doãn Lão Nhị cười nói.
Minh Đô trừng mắt nói: “Mẹ nó ta chỉ làm thời vụ thôi!”
“Thời vụ càng phải oách hơn chứ…” Cả đám cùng cười.
“Tiên sư các ngươi…”
“Mà nói đi cũng phải nói lại, BOSS này, chúng ta cướp hay không?” Cười đùa xong, Danh Kiếm Đạo Tuyết luôn cẩn thận quay sang hỏi Vô Kỵ.
Nhân số của công hội Bá Giá không hề ít, nếu xung đột trực diện, mười mấy người căn bản không có cơ hội thắng.
Vô Kỵ nói: “Đây không gọi là cướp, đây gọi là giành lại thứ thuộc về mình!”
“Thế chúng ta nên làm gì?” Sau khi xem xét bốn phía, Xuân Tường cau mày hỏi Vô Kỵ.
Địa hình của bình nguyên Liệt Nhật rộng lớn, không có vật che chắn, mười người họ nếu muốn xung đột với đám kia, chỉ có thể cứng đối cứng, nếu như vậy mấy cọng lúa như đám người Toàn Chân Giáo này, cho dù có mạnh mẽ hơn nữa cũng không thể chiếm được ưu thế.
“Ừm.” Vô Kỵ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chuyện này chúng ta có lý hơn, trước tiên nên đi lý luận với họ một phen, xem thái độ của họ ra sao.”
Trước giờ Vô Kỵ luôn thích đề cao mình là người có đạo đức rồi sau đó mới ra tay hại người, dùng lời của hắn ta mà nói thì đó là ưu thế dư luận, sẽ không có gánh nặng tâm lý.
Càng đứng nói, cái kiểu hưởng thụ như kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết này, mỗi lần Vô Kỵ hại người khác đều sẽ khiến cho nạn nhân có khổ mà không thể nói ra, tinh thần chịu đủ mọi sự tàn phá, từ đó sự thù địch của người bị hại sẽ không chỉ dừng lại ở tổn thất về mặt vật chất.
Thực lực của Thần May Mắn khá là hung hãn, từ tình huống người chơi nối đuôi nhau không dứt chạy tới từ phương hướng thành chính gia nhập vào cuộc chiến mà nói, hơn hai nghìn người của công hội Bá Giả đứng trước mặt Thần May Mắn không chiếm được quá nhiều ưu thế, nhưng sinh mạng của người chơi là vô hạn, chiến thuật biển người vô lại như vậy, Thần May Mắn bị hạ gục sẽ chỉ là vấn đề thời gian.
Lúc đám người Toàn Chân Giáo tới phạm vi ngoài chiến trường, mấy chục người chơi của công hội Bá Giả đã nhanh chóng xông lên bao vây họ lại.
Chiến sĩ khiên thuẫn cầm đầu trong số đó vừa nhìn thấy Minh Đô đã nhếch mép cười: “Ai yo, tiểu tử thối, ngươi còn tìm viện binh tới cùng tìm chết à?”
Đám cao thủ của Toàn Chân Giáo đều không có tính cách ôn hòa, nhưng so trí với một tên ngốc như thế còn không đáng, Vô Kỵ tảng lờ sự chế giễu của Chiến sĩ kia, cười mỉm một cái, bình thản nói: “Huynh đệ, BOSS mà các ngươi đánh là quái nhiệm vụ của bạn ta, ta nghĩ có hiểu lầm gì đó trong chuyện này, có thể để lão đại của ngươi ra giải thích chút không?”
“Ha ha ha!” Chiến sĩ kia nghe vậy bèn cười phá lên: “Ngươi nói muốn gặp lão đại chúng ta là có thể gặp được lão đại chúng ta liền à? Ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì, mau cút đi, nếu không chúng ta sẽ giết sạch bọn ngươi!”
Thanh trừng trong vòng vây BOSS không phải là chuyện lạ trong trò chơi.
Chiến sĩ vừa dứt lời, mười mấy người chơi phía sau gã lập tức rút vũ khí ra, bày thế trận tấn công.
“Ồ? Đây là thái độ của các người sau khi cướp BOSS ư?” Vô Kỵ nhướng mày hỏi.
Người của Toàn Chân Giáo không phải chưa từng cướp BOSS bao giờ, nhưng cướp quái nhiệm vụ của người khác còn ngông cuồng như thế, nhân phẩm quả nhiên còn không bằng cả Minh Đô.
Chiến sĩ vung cự thuẫn trong tay mình nói: “Phí lời, lão đại chúng ta nói rồi, chẳng cần biết là quái nhiệm vụ của ai, chỉ cần bị chúng ta nhìn thấy, nhất định phải là của chúng ta!”
Vô Kỵ nghe vậy cười lạnh nói: “Được, được lắm, công hội Bá Giả quả nhiên đủ bá đạo! Các ngươi đợi đấy.”
Chiến sĩ nghe thấy bèn cười vui: “Ai yo, chỉ mấy người các ngươi mà dám uy hiếp bọn ta? Các huynh đệ, chúng ta làm chuyện tốt, tiễn bọn họ về nhà miễn phí nào.”
Nói xong, Chiến sĩ vung cự thuẫn lên định chém về phía đầu Vô Kỵ, không hổ là người chơi công hội lớn, một lời không hợp đã ra tay giết người.
Nhưng Vô Kỵ lại không hề biến sắc mặt, không tránh không lùi, lúc này Bao Tam đứng bên cạnh tung một chiêu Va Chạm, đánh bay Chiến sĩ kia ra ngoài, ngay sau đó cất bước đuổi kịp, Trọng Kích, Nhị Đoạn Trảm, Tứ Đoạn Trảm, Toàn Phong Trảm…
Một loạt kỹ năng còn chưa sử dụng hết, Chiến sĩ kia đã bị đánh thành ánh sáng trắng.
Cùng lúc đó, hai Thích khách trong Toàn Chân Giáo một trái một phải chạy trốn ra ngoài, cũng không dùng Tiềm Hành, trực tiếp bật Tật Hành, chỉ trong chớp mắt đã chạy vào trong trận hình của người chơi công hội Bá Giả, giơ tay chém xuống, hàng chục ánh sáng trắng đã hiện lên, Cung thủ Pháp sư thay nhau hi sinh.
Toàn Chân Giáo đột ngột ra tay, khiến tiểu đội của công hội Bá Giả bị đánh cho te tua.
Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới việc, một đoàn thể nhỏ chỉ có mười người, đối mặt với nhiều người như bọn họ lại vẫn dám chống lại.
Đúng vào lúc bọn họ đang ngẩn người, Kết Giới Hắc Ám của Xuân Tường đã bao trọn tất cả mọi người lại, hai kỹ năng phạm vi của Minh Đô phủ hỏa lực xuống, chưa cần đến những người khác ra tay, chỉ trong vòng chưa đến mười giây tiểu đội mấy chục người của công hội Bá Giả đã bị giết sạch toàn bộ.
“Mẹ nó! Chuyện gì vậy?”
Đám người công hội Bá Giả đang vây quanh Thần May Mắn tung kỹ năng dồn sát thương, bỗng nhiên nhìn thấy tiểu đội bên cạnh bị diệt sạch, phút chốc ngây ngẩn.
“Vô Song lão đại, tên tiểu tử vừa nãy dẫn người tới cướp BOSS rồi!” Trong kênh công hội của công hội Bá Giả, mấy người trong đội ngũ bị tiêu diệt phản hồi lại.
Bá Giả Vô Song, một trong những thành viên chủ chốt của công hội Bá Giả, là Chiến sĩ vũ khí đứng đầu của công hội Bá Giả, đầu năm nay những người chơi nào có tên XX Vô Song quê mùa kiểu như Cẩu Tạp Chủng vài trăm năm về trước, những người có thể giành lấy ID này, thường là đám người đầu tiên gia nhập vào trò chơi.
Vừa nãy chính Bá Giả Vô Song là người đã hạ lệnh cướp BOSS, lúc này nghe nói Minh Đô đã dẫn người tới, lòng giật thót, vội vàng hỏi: “Bao nhiêu người?”
Thật ra đám người Toàn Chân Giáo đã đứng ở trong phạm vi tầm nhìn của Bá Giả Vô Song, có điều Bá Giả Vô Song vừa nãy chỉ nhìn thấy thủ đoạn của Minh Đô, trong sức tư duy của hắn ta, kẻ tàn nhẫn có thể ra tay tiêu diệt mười mấy người đa phần sẽ là cao thủ chủ chốt của công hội lớn đó, bởi vậy vừa nghe nói Minh Đô dẫn người tới, Bá Giả Vô Song lập tức nhìn xung quanh theo bản năng, kết quả chẳng nhìn thấy gì cả.
“Mười người…” Chiến sĩ vừa bị Bao Tam chém chết kia trả lời.
Trang 171# 1