Ta Là Võ Học Gia

Chương 70: Vậy Thì Giết Sạch Các Ngươi Đi

Chương 70: Vậy Thì Giết Sạch Các Ngươi Đi

=== oOo ===
BOSS tự do không phụ thuộc vào thù hận truyền thống, đến lúc đó người ta chuyên chọn người yếu để xuống tay, người chơi ở giai đoạn hiện nay, ngoại trừ tanker chuyên nghiệp ra thì ai có thể gánh nổi một chiêu lấy mạng của BOSS chứ?
"Vậy được rồi, ba người Mã Lỵ bọn em là một nhóm, chúng ta cùng đi..." Lý Tuyết gật đầu nói.
Vương Vũ liếc xéo Lý Tuyết một cái: "Em và ba người kia có thù hận gì à?"
Lý Tuyết đỏ mặt lên, cúi đầu nói: "Được rồi được rồi, vậy hai người thì hai người!"
Lực chiến đấu của ba cô gái kia cũng quá bình thường, nếu thật sự muốn đi cùng, cũng chỉ đủ phù hợp làm một pháo hôi, còn không bằng tiết kiệm 5% kinh nghiệm này đi.
Nhà lão Tony rất vắng vẻ, đi theo hướng dẫn của nhiệm vụ, hai người Vương Vũ và Lý Tuyết lượn một vòng lớn, mới tìm thấy nhà của NPC này ở trong một góc thành Dư Huy.
Khi hai người đến nhà lão Tony, đã thấy một đám người chặn kín trước cửa nhà lão Tony, ở ngực họ cùng đeo huy hiệu của công hội giống nhau, hẳn là cùng một nhóm.
Đám người kia vẻ mặt không kiên nhẫn, hoặc ngồi hoặc dựa, ánh mắt lơ lửng không cố định, có vẻ như đang nói chuyện trong kênh đội.
"Sao đám người kia không đi luyện cấp, ngược lại lại mở cuộc họp ngay trên đường phố vậy, thuê văn phòng của hệ thống cũng chẳng mất bao nhiêu tiền." Vương Vũ hỏi Lý Tuyết.
"Thấy số người của công hội kia không, mỗi người một bạc, giống như những bang hội lớn năm trăm người như Liên Minh Huyết Sắc kia, một tháng được đến năm vàng." Lý Tuyết nói, làm một người chơi chuyên nghiệp, cũng rất rõ ràng về giá cả.
"Năm vàng? Nhiều như vậy sao?" Vương Vũ hơi kinh ngạc, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "May mà công hội của chúng ta ít người, có điều chúng ta trước đây đều đến quán rượu."
Năm vàng này chính là năm nghìn tệ, mặc dù bây giờ tỷ giá vàng có phần hạ thấp xuống, nhưng so với giá tiền này thì cũng không kém nhiều lắm.
Lý Tuyết thành thật nói: "Cái này cũng chưa chắn là vấn đề tiền, nói không chừng là họ đang họp trên đường, chính là văn hóa của công hội người ta, trước đây em chơi một game, công hội trong đó, hội trưởng mà thích là có thể họp ngay ở khu luyện cấp để thể hiện cá tính."
"Nếu như bị quái nhỏ bao vây tấn công thì chẳng phải sẽ rất thảm sao?"
"Đúng vậy, cho nên rất nhiều hội viên không chịu nổi sở thích não tàn của hội trường, đều rối rít rút lui, công hội giải tán."
Vương Vũ: "..." Trên thế gian này thật sự có nhiều người kỳ quái.
Hai người Vương Vũ quanh quẩn ở cửa nhà lão Tony, khiến đám người kia cảnh giác, lúc này, trong đám người có một người đi ra, kiêu ngạo ngang ngược chỉ vào hai người hỏi: "Này, hai người các ngươi đang làm gì đó?"
"Chúng ta đến làm nhiệm vụ, các ngươi cứ họp đoàn của các ngươi, không ảnh hưởng đến chúng ta!" Vương Vũ cười khẽ nói.
Mọi người vừa nghe đến hai chữ "nhiệm vụ" thì lập tức cảnh giác lên, mấy người chơi vừa nãy còn nghiêng ngả dựa dẫm, lúc này lập tức đứng thẳng người, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
Tên đại ca đứng đầu nhìn chằm chằm Vương Vũ, hung dữ hỏi: "Các ngươi đến cướp thuốc?"
"Không phải."
Vương Vũ lắc lắc đầu, trời đất chứng giám, trên giới thiệu nhiệm vụ viết là "Lấy thuốc."
"À, vậy thì tốt rồi."
Vừa nghe hai người Vương Vũ nói không phải đến để cướp thuốc, mọi người lúc này đều yên tâm trở lại, có điều vẫn hơi đề phòng nói: "Người anh em, ta không cần biết ngươi làm cái nhiệm vụ gì, bây giờ ngươi tốt nhất đừng bước qua cánh cửa này."
"Vì sao?" Vương Vũ không hiểu hỏi.
Đại ca đứng đầu nói: "Vì chúng ta cũng nhận được nhiệm vụ, canh phòng nơi này, không để cho kẻ nào cướp được thuốc của lão Tony, cho nên, nếu ngươi có nhiệm vụ gì, tốt nhất là chờ sau khi nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành rồi lại nói tiếp."
Lý Tuyết nghe vậy kinh ngạc thảo luận trong kênh đội: "Anh Vũ, không được rồi, đây là nhiệm vụ hai chiều!"
"Nhiệm vụ hai chiều? Đó là cái gì?" Vương Vũ tò mò hỏi.
"Tức là hệ thống giao cho hai nhóm người hai nhiệm vụ đối lập, để những người chơi tự giết lẫn nhau."
Nhiệm vụ hai chiều cũng không hiếm gặp trong game, trong game truyền thống còn có áp tải hàng, cướp hàng, bảo vệ thành, tấn công thành,… đủ loại nhiệm vụ hai chiều.
Người ta thường nói đánh nhau với người càng đánh càng vui, bắt nạt NPC thì bắt nạt mãi cũng ngán, dù sao cũng nên thay đổi khẩu vị.
Có điều nhiệm vụ hai chiều bình thường đều rất khó, dù sao trí thông minh nhân tạo của NPC có cao đến đâu chăng nữa, từ đầu đến cuối cũng vẫn chỉ là một chuỗi lập trình, so với người chơi mưu ma chước quỷ thì kém hơn rất nhiều, BOSS có trâu bò hơn nữa cuối cùng cũng vẫn bị người chơi đánh bại không phải sao?
Cho nên nhận được loại nhiệm vụ hai chiều không hạn chế người chơi này, không chỉ so trang bị và kỹ thuật người chơi đấu với người chơi, còn có quan hệ, dưới tình huống bình thường ai có nhiều anh em thì người đó có thể thắng được.
"Mẹ nó, hệ thống cũng quá đểu cáng rồi!" Vương Vũ líu lưỡi không nói nên lời.
Lý Tuyết lo lắng nói: "Nếu sớm biết đây là nhiệm vụ hai chiều thì đã gọi nhiều người đến đây một chút... Anh Vũ, chúng ta..."
Lý Tuyết còn chưa nói hết câu, Vương Vũ đã tiến lên nghênh đón, nói với đại ca đứng đầu: "Tất cả mọi người đều có nhiệm vụ, ngươi không để người khác làm nhiệm vụ, không tránh khỏi có phần bá đạo quá đi!"
Tên đại ca đứng đầu chỉ chỉ vào huy hiệu ở ngực nói: "Chúng ta là người của Lạc Nhật Sơn Trang, ngươi không phục cũng phải nhịn lấy, ta thấy mặt mũi ngươi cũng rất vừa mắt, sẽ không để ngươi mất mặt trước mặt bạn gái, cút đi!"
"..." Vương Vũ phất tay áo nói: "Đầu tiên, cô gái này không phải bạn gái của ta, thứ hai, phải thế nào mới để chúng ta vào trong làm nhiệm vụ?"
Đại ca đứng đầu kiêu ngạo cười nói: "Rất đơn giản, xử lý được hết chúng ta!"
Đại ca đứng đầu vừa dứt lời, mấy chục người của Lạc Nhật Sơn Trang đều ồn ào xông lên, bao vây hai người Vương Vũ.
Vương Vũ cười nói: "Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Một khi đã như vậy, thì đành xử lý hết tất cả các ngươi thôi!"
Nghe thấy lời nói của Vương Vũ, người của Lạc Nhật Sơn Trang đều hơi sững sờ, sau đó xao động bất an, trước mặt chỉ có hai người, bên cạnh mình vậy mà có đến hai mươi bảy người, thế mà Võ sư kia lại tuyên bố muốn xử lý sạch những người bên cạnh mình.
Cái này mẹ nó nếu không phải là yên tâm vì có chỗ dựa vững chắc, thì cũng là não bị nước vào rồi.
Tuy Lạc Nhật Sơn Trang không phải bang hội lớn gì, nhưng mà tất cả mấy chục người đều đến từ một phòng làm việc, ngày thường gắn bó thành một khối, vô cùng đoàn kết, cho nên ở thành Dư Huy cũng rất nổi tiếng, hôm nay bị vẻn vẹn hai người khiêu khích, làm sao họ có thể chịu đựng được, đều rào rào rút binh khí ra, muốn chém chết hai người Vương Vũ.
Tên đại ca dẫn đầu kia lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Nhóc con, khẩu khí ngươi không nhỏ! Ngươi là người của công hội nào? Chẳng lẽ chưa từng nghe nói đến cái tên Bắc Minh Hữu Ngư ta sao?"
Bắc Minh Hữu Ngư thấy Vương Vũ chỉ có vẻn vẹn hai người mà ngông cuồng hơn cả hai trăm người, còn tưởng rằng Vương Vũ là tầng lớp cao của những công hội lớn, không nhịn được cúi đầu nhìn thoáng qua huy hiệu trên ngực Vương Vũ, Cá Âm Dương? Đây là công hội chó má gì?
Vương Vũ giang tay, hắn lần đầu tiên chơi game online, đừng nói là Bắc Minh Hữu Ngư, cho dù hai đại cao thủ có phong hiệu Pháp Thần và Chiến Thần trong game mà đứng trước mặt Vương Vũ, Vương Vũ cũng vẫn chẳng biết đó là ai.
"Ngươi chính là Bắc Minh Hữu Ngư?" Lý Tuyết nghe vậy thì hốt hoảng kêu lên.
Thấy có người từng nghe nói đến tên mình, còn là một cô gái dáng dấp không tệ, ánh mắt Bắc Minh Hữu Ngư bắt đầu tự sướng: "Không sai, là tại hạ!"
Vương Vũ gãi gãi đầu hỏi Lý Tuyết: "Bắc Minh Hữu Ngư thì sao? Lợi hại lắm à?"
"Đương nhiên rất lợi hại, vua của lính đánh thuê Bắc Minh Hữu Ngư, kỹ thuật PK rất nổi tiếng..." Lý Tuyết nói.
Bắc Minh Hữu Ngư cũng là một game thủ kiếm tiền qua game, nhưng lại khác những người cày tiền bình thường kinh doanh mua đi bán lại, Bắc Minh Hữu Ngư chưa bao giờ làm những chuyện mà game thủ đàng hoàng nên làm, hắn ta chỉ làm một việc là PK thay người khác.
Trang 36# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất