Ta Làm Chủ Công Cho Huyền Đức

Chương 43: Dạy dỗ Trương Phi

Chương 43: Dạy dỗ Trương Phi
Nói thật, Trương Phi hiểu ý tứ của Lưu Kiệm, nhưng hắn chưa chắc đã có thể làm tốt.
Tính tình của người này vốn là tôn thượng mà không yêu hạ, cùng Quan Vũ vừa vặn ngược lại.
Để cho hắn thu phục năm trăm nhân tâm cho mình sử dụng, nói thật, thật sự là có chút quá mức khảo nghiệm bản lãnh của hắn.
Nhưng biết rõ hắn không am hiểu cái này, Lưu Kiệm vẫn cứ cứng rắn buộc hắn làm như vậy.
Không thể thể tuất sĩ tốt, đối với một người dẫn quân mà nói là đại kỵ. Lưu Kiệm mặc kệ Trương Phi đã dưỡng thành tật xấu này như thế nào, nhưng may mắn là giờ phút này tuổi tác của hắn còn chưa quá lớn, cho nên có thể thay đổi!
Cho nên Lưu Kiệm hạ mệnh lệnh bắt buộc cho hắn, năm trăm người này, Trương Phi nhất định phải khiến bọn họ toàn bộ hồi tâm chuyển ý. Ngày sau nếu như thật sự cần, trong năm trăm người này, ít nhất phải có tám phần có thể trở thành thành viên nòng cốt của Trác Huyện ngũ hổ.
Một đội thân vệ quân tinh nhuệ, chính là phải từ nhỏ mà lớn dần, chưa kể đến việc khi trở nên lớn mạnh, bản chất bên trong sẽ biến thành cái dạng gì, có thể hay không tốt xấu lẫn lộn. Nhưng ở giai đoạn quy mô nhỏ, nhất định phải đạt đến mức tuyệt đối tín nhiệm và tuyệt đối trung thành.
Những điều này, cần phải dựa vào rất nhiều yếu tố ở nhiều phương diện để bồi dưỡng.
Thực tế mà nói, Quan Vũ thích hợp hơn với chuyện này so với Trương Phi, nhưng Lưu Kiệm chính là muốn bức Trương Phi vượt qua bản thân một lần.
Trương Phi mặc dù có chút gãi đầu trước chuyện này, nhưng đối diện với thái độ kiên quyết của Lưu Kiệm, còn có việc hắn hơi dùng một chút phép khích tướng, thúc đẩy Trương Phi không thể không nhận lấy nhiệm vụ này.
Rất nhanh, Hàn Đương, tên U Châu bồi lệ đã cứu Trương Phi trên chiến trường Đạn Hãn Sơn trước kia, đã được tìm đến.
Quân lữ bồi lệ là tội phạm bị sung quân, địa vị trong quân đội vô cùng thấp kém.
Binh lính bình thường nếu có thể chém được thủ lĩnh đạo tặc trong lúc đại chiến, sẽ được thỉnh công. Nhưng đối với bồi lệ như Hàn Đương thì vô dụng, dù hắn có giết sạch sành sanh thảo nguyên đại mạc Tiên Ti, triều đình cũng sẽ không ghi nhận nửa phần công lao của hắn.
Bởi vì thân phận của hắn không được coi trọng.
Hàn Đương được đưa tới trước mặt Lưu Kiệm và Trương Phi, có chút thấp thỏm.
"Tội lệ Hàn Đương, ra mắt hai vị quý nhân!"
Lưu Kiệm quan sát tỉ mỉ Hàn Đương, vóc người cường tráng, hai cánh tay cực kỳ to lớn, chỉ nhìn thôi cũng biết là hạng người sức lực hơn người, quả thực không phụ lòng những gì sử sách đã ghi lại về hắn.
Nhân vật như vậy, bản thân mang đi kinh thành không thích hợp, để cho Quan Vũ hoặc Giản Ung mang tới phủ thứ sử cũng không phù hợp, nếu lưu lại trong quân đội phụ tá Trương Phi, dĩ nhiên là không gì tốt hơn.
Nghĩ đến đây, Lưu Kiệm lấy khuỷu tay huých Trương Phi một cái, thấp giọng nói: "Nói chuyện đi!"
Về phần nên nói những lời gì, Lưu Kiệm đã cùng Trương Phi bàn bạc trước khi Hàn Đương đến rồi.
"Ừm..."
Trương Phi dường như có chút không tiện mở miệng, nhưng khi hắn chạm phải ánh mắt nghiêm nghị của Lưu Kiệm, hắn vẫn hạ quyết tâm.
Thôi vậy, mặc dù chuyện này không hợp với những gì mình được giáo dục từ nhỏ, nhưng nếu là huynh trưởng muốn, thì ta đây còn để ý đến cái gì?
"Ai nha nha!"
Trương Phi đột nhiên hét lớn một tiếng, đừng nói là Hàn Đương, ngay cả Lưu Kiệm cũng giật mình.
Trương Phi vội vàng tiến lên, theo như những gì Lưu Kiệm đã dạy trước đó, đưa hai cánh tay ra, ôm lấy hai cánh tay của Hàn Đương, cao giọng nói: "Lúc trước quyết chiến, may nhờ có túc hạ cứu giúp, mấy ngày nay ta cùng huynh trưởng đã nhiều lần hỏi thăm, rốt cuộc mới biết được chỗ của túc hạ. Hôm nay tìm túc hạ đến, không vì điều gì khác, chính là muốn đến tận mặt để tạ ơn!"
"Ân cứu mạng, ta không biết lấy gì báo đáp! Xin nhận của ta một lạy!"
Dứt lời, Trương Phi chắp tay cúi đầu tạ ơn Hàn Đương.
Hàn Đương thấy vậy thì kinh hãi.
Chưa nói đến chuyện khác, chỉ nhìn trang phục của hai người trước mắt, hắn cũng biết đối phương hơn hẳn hắn một trời một vực.
Lưu Kiệm lúc này không mặc giáp, người mặc khúc váy sâu áo, nhìn theo diện mạo và tuổi tác, giống như kẻ sĩ cao môn hóa trang. Còn Trương Phi hôm nay đã nhận được quân lệnh, được thụ phong Khúc Quân Hầu sáu trăm thạch, giáp trụ trên người và bội kiếm bên hông của hắn cũng là vừa vặn được phát theo quy cách mới. Hàn Đương chỉ cần nhìn thoáng qua bộ trang bị này, cũng biết người trước mắt là cấp bậc gì.
Hắn lập tức quỳ một chân xuống đất, chắp tay nói: "Tội lệ sao dám nhận sự ủy lạo và tạ ơn của Khúc Quân Hầu, vạn vạn không dám!"
Trương Phi lại đưa tay kéo Hàn Đương đứng dậy, hỏi han ân cần một hồi, sau đó mời hắn vào lều ăn uống.
Hàn Đương ra sức muốn từ chối.
Đúng lúc này, Lưu Kiệm đứng ra nói: "Huynh đệ ta thường ngày tự xưng là anh hùng vô địch, không ngờ trên chiến trường lại được quân sĩ cứu giúp. Đúng như người ta thường nói anh hùng tiếc anh hùng, nếu ngươi không nhập đội, e rằng huynh đệ ta hôm nay sẽ không được yên."
Trương Phi nghe những lời này, càng thêm hăng hái, cứng rắn kéo Hàn Đương vào trong lều trại.
Hàn Đương thường ngày nổi tiếng là người có sức lực hơn người, hôm nay bị Trương Phi kéo mạnh như vậy, vậy mà chút nào không thể kháng cự, trong lòng kinh hoảng.
Người trước mắt này trẻ tuổi như vậy đã lên làm Khúc Quân Hầu, xem ra đích thật là có năng lực!
Bực người lực lưỡng như vậy, bản thân hắn vẫn là lần đầu thấy.
Hình như trên cánh tay hắn còn có vết thương?
...
Đến khi vào trong lều, ba người không thể uống rượu, Lưu Kiệm chỉ cho người bưng tới cơm ngon hơn cho Hàn Đương ăn.
Thân phận bồi lệ trong quân vốn thấp hèn, thức ăn hàng ngày của hắn, không cần nghĩ cũng có thể đoán được là cái gì.
Lưu Kiệm đoán chừng, may ra cũng chỉ có thể so sánh với thức ăn của ngựa chiến trong quân mà thôi.
Trên thực tế, khi Hàn Đương nhìn thấy cơm bưng lên trước mắt, trong con ngươi dường như mơ hồ có chút sương mù.
Hắn nói lời cảm ơn, rồi cắm đầu ăn, động tác kia vô cùng mãnh liệt, thái độ ngấu nghiến, nếu để Lưu Chu nhìn thấy, chắc chắn sẽ ra lệnh cho hắn phun ra hết rồi ăn lại ngay lập tức.
Trương Phi giờ phút này không có tâm trạng ăn cơm, trong đầu hắn toàn là những điều Lưu Kiệm vừa mới nói cho hắn biết về cách thể tuất quân tốt, các biện pháp mua chuộc lòng người trong quân đội, vân vân.
Đang lúc Trương Phi thất thần, Lưu Kiệm lại đột nhiên hắng giọng một cái.
Trương Phi nghi hoặc nhìn về phía hắn, lại thấy Lưu Kiệm liếc mắt ra hiệu về phía Hàn Đương.
Trương Phi nhìn theo...
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, Hàn Đương đã ăn hết sạch chén cơm.
Thật là sức ăn tốt!
Thực ra cũng không khó đoán, đối với một bồi lệ trong quân mà nói, công lao sự nghiệp, danh lợi phú quý gì đó đều là phù phiếm.
Một chén cơm canh thơm ngát, đối với hắn mà nói, lại có thể lấp đầy tất cả.
Trương Phi đứng lên, cầm chén cơm vẫn chưa dùng đến của mình, đi tới trước mặt Hàn Đương, nói: "Huynh đừng chê bai! Chén này của ta còn chưa hề động tới."
Lưu Kiệm cũng cầm chén cơm của mình: "Hôm nay ta không đói bụng, túc hạ nếu không đủ ăn, cùng nhau cầm đi dùng. Ai, chỉ là sinh hoạt trong quân gian khổ, không có đồ ăn gì đặc biệt ngon để chiêu đãi túc hạ... Thật ủy khuất."
Hàn Đương nhìn Trương Phi và Lưu Kiệm đưa cơm tới, môi như run rẩy, sau đó liền thấy hắn đặt đũa xuống, đứng lên hướng về phía Trương Phi và Lưu Kiệm nói: "Tội lệ có tên, tự Nghĩa Công!"
"Nghĩa Công!" Lưu Kiệm lập tức đáp lời.
"Nghĩa Công huynh!" Trương Phi cũng gọi một tiếng, sau đó nói: "Chớ khách khí!"
Hàn Đương quả thực không khách khí với hai người họ, đem ba chén cơm quét sạch sành sanh.
Sau đó, Lưu Kiệm nói với Hàn Đương về việc Trương Phi nhậm chức Khúc Quân Hầu ở Nhạn Môn biên quận, đang tái tổ chức năm đồn, hy vọng Hàn Đương có thể trở thành một thành viên trong đó.
Hàn Đương không phải kẻ ngốc, tự nhiên sẽ không từ chối.
Dù sao hắn chỉ là một tội lệ, còn ý của Lưu Kiệm và Trương Phi là, sau khi gia nhập đồn mới, hắn có thể được miễn trừ thân phận bồi lệ.
Trong tình huống bình thường, đối với những bồi lệ khác, không đáng phải làm dáng đại động can qua như vậy, chỉ cần một lời là có thể triệu nhập.
Nhưng Hàn Đương dù sao cũng là một trong mười hai hổ thần khu vực phía nam Trường Giang, cần phải đối đãi đặc biệt, hơn nữa Trương Phi cũng cần rèn luyện trong chuyện thu phục lòng người.
Hàn Đương rất sảng khoái, hắn thấy Lưu Kiệm và Trương Phi thực lòng muốn dùng hắn, vì vậy cũng thật tâm thật ý tiến cử cho Trương Phi một nhóm bồi lệ giống như hắn. Những người này không chỉ dũng cảm khác thường, mà nhân phẩm cũng đáng tin cậy.
Bồi lệ tuy là tội phạm, nhưng không có nghĩa là họ đều là những kẻ làm điều phi pháp. Ngược lại, trong số đó có rất nhiều người cũng là người hiểu lẽ phải.
Chỉ là ở bối cảnh Hán mạt rộng lớn này, thủ đoạn bóc lột của các hào cường địa phương quá tàn nhẫn, tầng tầng lớp lớp chèn ép nặng tựa ngàn cân, cho nên mới đẩy nhiều người vào đường cùng mà phạm tội.
Ngoài ra, còn có một số người vì báo thù cho gia tộc và người thân, tuy là hành động theo cảm tính cá nhân, nhưng không thể nói họ là những kẻ xấu xa hoàn toàn.
Lưu Kiệm rất cao hứng, hắn cùng Trương Phi ghi hết lại những người bồi lệ được Hàn Đương tiến cử.
Càng là người có thân phận thấp kém, cùng đường mạt lộ, khi ngươi cho họ một con đường sống, theo quan niệm của người Hán, chẳng khác nào tái tạo cha mẹ cho họ. Những người như vậy là dễ dàng thu phục nhất.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất