Chương 13: Lịch Thành
Liễu Xảo Liên từng làm nghề buôn bán vân du bốn phương, thường xuyên đi lại giữa hai miền nam bắc.
Những ngày kế tiếp, có Liễu Xảo Liên dẫn đường và bầu bạn, Hạ Đạo Minh căn bản không cần bận tâm về đường đi, hơn nữa cũng không phải ăn gió nằm sương.
Mỗi một ngày, Liễu Xảo Liên đều sẽ an bài hành trình thỏa đáng.
Bất kể là quán ăn địa phương, hay chỗ ngủ, thậm chí nếu không phải Hạ Đạo Minh không đồng ý đổi phương tiện đi lại, nàng đã đổi hai con tuấn mã thành một chiếc xe ngựa rồi.
Cưỡi ngựa, bên người có mỹ nữ theo hầu hạ, Hạ Đạo Minh cảm giác mình quả thực là cậu ấm đi du sơn ngoạn thủy.
Không chỉ có vậy, Liễu Xảo Liên vóc người đẫy đà thướt tha, lại không giống Cơ Văn Nguyệt ít trải sự đời, nàng phong vận mê người, không hề lảng tránh ánh mắt nhìn ngắm có phần lộ liễu của Hạ Đạo Minh, ngược lại nàng không hề keo kiệt nở nụ cười quyến rũ với hắn, phô bày tư thái đẹp đẽ, một bộ dáng vẻ mặc người hái.
Nhưng đối với những người đàn ông khác trên đường gặp phải, nàng lại lạnh như băng, không nể nang chút nào, phảng phất bọn họ đều là người chết vậy.
Cô nam quả nữ ở cùng nhau bảy ngày bảy đêm, trong một buổi tối mưa gió, Hạ Đạo Minh uống chút rượu, rốt cục vẫn không nhịn được bản tính đàn ông, lột sạch Liễu Xảo Liên đang chủ động ôm ấp vào lòng, cùng nàng lên bài tú lơ khơ.
Ngày hôm sau, Liễu Xảo Liên giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục tận tụy làm phận sự tỳ nữ, chỉ là bước đi có chút khó khăn, thỉnh thoảng nhìn bóng lưng Hạ Đạo Minh, nơi sâu thẳm trong đáy mắt có thêm một tia tơ tình khó nói nên lời.
Chính Hạ Đạo Minh vừa ngủ người ta tối qua, đặc biệt là sau khi nhìn Liễu Xảo Liên trịnh trọng cắt miếng vải dính vết máu trên giường cất cẩn thận, trong lòng cảm thấy vô cùng băn khoăn.
Hắn thấy người ta trang điểm như thiếu phụ, còn tưởng rằng là quả phụ, hoặc từng bị gì đó nên tối qua Liễu Xảo Liên chủ động ngả vào lòng, hắn không có gì gánh nặng, thuận thế cùng nàng đánh một ván bài pu-khơ.
Kết quả phát hiện người ta lại còn là gái tân thì chuyện này to rồi!
Nói chịu trách nhiệm đi, hiện tại hắn như bèo không rễ, căn bản không có dự định thành gia lập nghiệp, huống hồ hắn và Liễu Xảo Liên mới quen biết mấy ngày, cũng không thể nói là có tình cảm nam nữ gì, nhiều nhất chỉ là thèm muốn thân thể nàng.
Không chịu trách nhiệm thì lại có vẻ hắn quá cặn bã.
Cho nên, Hạ Đạo Minh còn chưa nghĩ ra cách giải quyết hậu quả, chỉ có thể cố gắng lấy lòng Liễu Xảo Liên, chủ động giành làm việc này việc kia, chí ít không để Liễu Xảo Liên cho rằng mình là loại cặn bã nam mặc quần vào liền trở mặt.
Kết quả Liễu Xảo Liên không hề cảm kích, vẫn cẩn thận làm bổn phận tỳ nữ của mình, không hề giống vẻ yêu mị nhu tình lúc đánh bài tú lơ khơ tối qua.
Thậm chí có một lần, Hạ Đạo Minh tỏ ra nhiệt tình quá mức, nàng đã rơi lệ quỳ xuống, nói gì cũng không thể rối loạn tôn ti!
Điều này khiến Hạ Đạo Minh cảm thấy rất vi diệu, tựa như mình trở thành loại cặn bã nam không chơi nổi trò tình một đêm, bảo là vui vẻ rồi đường ai nấy đi, nhưng sau đó còn cứ dây dưa không rõ với người ta!
Mấy ngày sau, lại là một đêm mưa gió.
Dường như vì ban ngày Hạ Đạo Minh nhìn nàng quá lộ liễu, cũng có lẽ do Liễu Xảo Liên mới nếm trái cấm, có ý nghĩ thổi đèn đi ngủ, nàng chủ động chui vào chăn của hắn.
Ngày hôm sau, Hạ Đạo Minh vẫn băn khoăn, muốn bù đắp biểu thị chút gì đó.
Kết quả người ta vẫn một mực không cảm kích.
Dần dần, Hạ Đạo Minh liền quen với việc Liễu Xảo Liên vừa là tỳ nữ vừa kiêm luôn thân phận nha đầu hầu phòng.
Hai người thường xuyên đánh một ván bài pu-khơ khiến chuyến đi này của Hạ Đạo Minh trở thành một hành trình phong nguyệt.
Đường núi uốn lượn khúc khuỷu, lại phải tránh sơn phỉ canh gác cửa ải giao lộ, phải mất chừng mười ngày, hai người mới đến được Lịch Thành.
Lịch Thành tọa lạc trong một bình nguyên bồn địa giữa dãy núi, tường thành nguy nga cao lớn, không thể so sánh với Hắc Thạch Thành.
Trên mặt đá của bức tường thành to lớn có những vết máu khô màu nâu đen loang lổ, lặng lẽ kể về lịch sử tang thương của tòa thành này.
Trên tường thành, lính vũ trang đầy đủ đi tuần tra.
Hạ Đạo Minh và Liễu Xảo Liên nộp lệ phí vào thành, tiến vào Lịch Thành.
Đường phố lớn nối liền cửa thành rộng rãi hơn Hắc Thạch Thành, phồn hoa náo nhiệt hơn không ít.
Nam nữ ăn mặc khác nhau người đông nghịt, quán rượu, quán trà, thanh lâu, sòng bạc, hiệu thuốc, cửa hàng gạo, các loại cửa hàng san sát hai bên, trên đường còn có rất nhiều tiểu than tiểu phiến.
Tiếng rao hàng của thương nhân, dòng người như dệt cửi, khiến Hạ Đạo Minh suýt chút nữa tưởng mình xuyên không đến một thời thịnh thế phồn hoa.
Chỉ là khi Hạ Đạo Minh hòa mình vào đám đông, bước đi trên đường phố mới phát hiện, bên ngoài phồn hoa náo nhiệt đó là những cảnh tượng thê lương bi thảm.
Có người quần áo rách rưới đói đến da bọc xương đi ăn xin, có người bán con cái, có người bán mình để lo tang cha, có xác chết bị vứt lên xe ba gác như chó chết, kéo về phía ngoài thành...
Những con hẻm nhỏ u ám chật hẹp nối liền đường phố chính, đầy vết bẩn.
Trong một con hẻm nhỏ, có người mặc trang phục thống nhất của bang phái đang dùng dao chém người, nhưng dòng người như dệt cửi trên phố lớn dường như đã quen với cảnh này, không ai nhìn nhiều.
Khóe miệng Hạ Đạo Minh không khỏi nở một nụ cười khổ.
Mãng Châu vốn là vùng biên thùy, giặc cướp hoành hành, người chết đói lưu vong khắp nơi, làm sao có thể là một thời thịnh thế phồn hoa?
Dưới sự dẫn đường của Liễu Xảo Liên, hai người nhanh chóng đến một con ngõ trông khá sạch sẽ, không thấy người ăn xin hay dân tị nạn.
Phần lớn nhà cửa hai bên ngõ đều nửa mới nửa cũ, tuy không thấy tòa nhà lớn nào, nhưng phần lớn đều có nhà gian và sân nhỏ, tốt hơn rất nhiều so với những căn nhà lụp xụp mà Hạ Đạo Minh thấy dọc đường.
"Nơi này chắc phải tương đương với khu nhà ở của tầng lớp trung lưu ở Lịch Thành." Hạ Đạo Minh thầm nghĩ.
"Ngõ Tuổi Miên là một trong hai con ngõ thuộc Lưu Vân Phường, Lưu Vân Phường là địa bàn của thế lực Tư Đồ gia." Liễu Xảo Liên vừa đi vừa giới thiệu.
"Tư Đồ gia mà gã thanh niên ở Xích Diễm Cốc nhắc tới?" Hạ Đạo Minh ngạc nhiên hỏi.
"Không sai, chính là Tư Đồ gia đó. Tư gia là thế gia duy nhất có võ đạo tông sư ở Lịch Thành, Tư Thế Hùng lại là hậu duệ kiệt xuất được Tư gia công nhận là có hy vọng thành tông sư nhất, bản thân cũng là đại võ sư thất phẩm, đương nhiên không coi Tư Đồ gia ra gì.
Nhưng trên thực tế, gia chủ Tư Đồ Trọng Lương của Tư Đồ gia là đại võ sư lục phẩm, đã được coi là một cao thủ ở Lịch Thành, hơn nữa Tư Đồ gia có quan hệ giao hảo sâu sắc với Cơ gia ở Vĩnh Thanh Phường bên cạnh, luôn cùng tiến cùng lùi.
Lưu Vân Phường này có Tư Đồ gia trấn giữ, các bang phái thế lực thông thường không dám đến gây sự. Nô tỳ thấy nơi này thanh tĩnh, sáu năm trước khi trốn đến Lịch Thành, đã mua một căn nhà ở đây để an thân." Liễu Xảo Liên nói.
"Cơ gia? Cô nói chẳng lẽ là Cơ gia Trường Xuân Đường?" Hạ Đạo Minh lộ vẻ vi diệu.
"Nguyên lai lão gia cũng nghe qua danh hiệu Cơ gia Trường Xuân Đường!" Liễu Xảo Liên lộ vẻ ngoài ý muốn.
"Ta đi, lại trùng hợp như vậy!" Hạ Đạo Minh thầm lẩm bẩm trong lòng, gật đầu nói: "Chỉ nghe nói qua thôi, cụ thể thì không rõ lắm."
"Cơ gia mạnh hơn Tư Đồ gia rất nhiều, bất kể là về tài lực, nhân lực hay giao thiệp. Lão thái gia Cơ gia là đại võ sư thất phẩm, đáng tiếc tuổi đã cao, hơn nữa con cháu đời sau không ai xuất sắc, cao nhất cũng chỉ dừng lại ở đại võ sư ngũ phẩm, đến giờ vẫn chưa có ai đạt đến đại võ sư lục phẩm.
Tuy nhiên, Cơ gia là đại thương buôn dược liệu, tiền bạc hùng hậu, dùng tiền chiêu nạp và bồi dưỡng không ít cao thủ, thậm chí còn chiêu mộ ba vị cung phụng cấp bậc đại võ sư lục phẩm, cũng coi như là một thế lực có chút uy hiếp ở Lịch Thành." Liễu Xảo Liên giải thích sơ lược.
Trong khi nói chuyện, hai người đến trước một căn nhà có hai ổ khóa lớn ở cửa.
Liễu Xảo Liên lấy chìa khóa mở khóa.
"Cọt kẹt!"
Cánh cửa được đẩy ra.
Trước mắt hiện ra một cái sân lớn lát gạch đá phần lớn diện tích, bên trên còn bày một ít khóa đá, tạ sắt, bao cát và các khí tài luyện võ khác.
Hai bên sân đều có một gian sương phòng, đối diện cửa lớn là ba gian chính thất và hai gian tai phòng.
Chuyến này Liễu Xảo Liên rời nhà có vẻ khá lâu, khe gạch đá và các góc trong sân mọc ra không ít cỏ dại, trên cửa sổ trong phòng cũng phủ một lớp bụi.
Cảnh vật quen thuộc đập vào mắt, những ký ức mà Liễu Xảo Liên cố gắng phong ấn trong mấy ngày nay dồn dập trào lên.
Trước mắt nàng phảng phất hiện ra một cô gái trẻ mặc áo xanh biếc đang vui mừng nhìn một thiếu niên mồ hôi nhễ nhại nâng tạ đá.
Nhưng trong nháy mắt, thiếu niên kia lại biến thành một gương mặt rỗ dữ tợn, đẩy nàng về phía Huyết Vũ Ưng, ngay sau đó cảnh tượng lại biến đổi, gương mặt rỗ quen thuộc kia đẩy nàng về phía gã đàn ông mặt đầy dâm đãng dữ tợn.
Nước mắt bất giác lăn xuống từ khóe mắt Liễu Xảo Liên.
"Đêm nay chúng ta ở tạm khách sạn, ngày mai chúng ta đi mua một căn nhà mới. Ngôi nhà này cứ tìm thời gian dọn dẹp đồ đạc bên trong, sau đó bán đi." Hạ Đạo Minh tiến lên, nhẹ nhàng ôm Liễu Xảo Liên vào lòng, nhẹ giọng nói.
"Thật cảm tạ lão gia, nô tỳ không sao rồi. Nô tỳ vào phòng thu dọn ít y phục rồi theo lão gia đến khách sạn ở tạm." Liễu Xảo Liên lau nước mắt, nở nụ cười xinh đẹp với Hạ Đạo Minh.
-----------------
Vài ngày sau.
Thái Võ Phường, Tiềm Giao Võ Quán.
Hạ Đạo Minh mặc trang phục màu xanh, theo một người đàn ông vóc dáng khôi ngô râu quai nón đi qua ngoại viện luyện võ tràng rộng rãi, qua một cánh cửa hình vòm, lại đi qua một đoạn hành lang khúc khuỷu, đến một dãy nội viện luyện võ tràng xung quanh cây cối xanh tươi bao phủ, cảm giác mát mẻ.
So với ngoại viện luyện võ tràng đồ sộ náo nhiệt, nội viện luyện võ tràng có vẻ cực kỳ yên tĩnh.
Chỉ có một người đàn ông trông có vẻ trẻ hơn Hạ Đạo Minh đang ngồi xếp bằng vận chuyển khí huyết kình lực dưới bóng râm bên cạnh luyện võ tràng.
Ở phía nam luyện võ tràng, trên một địa thế khá cao có một cái chòi nghỉ mát.
Phía sau chòi nghỉ mát có một cây đại thụ tán rộng như mây che khuất hoàn toàn cái chòi.
Trong chòi nghỉ mát, lúc này một người đàn ông trạc tuổi lục tuần, tóc bạc trắng, vóc dáng uy mãnh đang nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe thấy tiếng bước chân, ông ta chậm rãi mở mắt, nhìn về phía Hạ Đạo Minh.
Ánh mắt uy nghiêm mà sắc bén, Hạ Đạo Minh trong lòng căng thẳng, biết người này chính là quán chủ Tiềm Giao Võ Quán Lương Cảnh Đường, đại võ sư lục phẩm.
Người thanh niên đang vận chuyển khí huyết kình lực cũng nhận ra có người lạ đến, mở mắt ra liếc nhìn Hạ Đạo Minh một cái lạnh lùng, rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, tiếp tục vận chuyển khí huyết kình lực.
"Sư phụ, người đã đến." Uất Trì Khiếu đến gần chòi nghỉ mát, khom người nói với Lương Cảnh Đường.
Lương Cảnh Đường khẽ gật đầu với Uất Trì Khiếu, ánh mắt lướt qua hắn, rơi trên người Hạ Đạo Minh.
"Tiểu tử Hạ Đạo Minh bái kiến Lương quán chủ." Hạ Đạo Minh vội vàng tiến lên cúi đầu chắp tay hành lễ.
"Nghe nói công pháp của ngươi là truyền thừa từ Cừu Chi Hành?" Lương Cảnh Đường hỏi, nơi sâu thẳm trong đáy mắt lộ ra một tia tang thương và hồi ức.
"Thưa quán chủ, từ năm mười hai tuổi ta đã theo Cừu sư phụ luyện võ." Hạ Đạo Minh khom người trả lời.
Nghe Hạ Đạo Minh nói từ năm mười hai tuổi đã bắt đầu theo Cừu Chi Hành luyện võ, ánh mắt Lương Cảnh Đường nhìn hắn dịu đi, có thêm một chút hiền lành của bậc trưởng bối.
"Ta lớn hơn Cừu sư phụ của ngươi ba tuổi, năm đó cùng nhau luyện võ, cùng nhau đùa nghịch, cùng nhau làm nhiệm vụ, giao tình rất sâu. Chỉ tiếc là thiên phú của hắn có hạn, lại đắc tội một hậu duệ của Thạch gia, ba mươi năm trước bất đắc dĩ phải đi xa về phương Bắc.
Sau đó ta và hắn không còn gặp lại, không ngờ hôm nay lại có thể gặp được đệ tử do hắn dạy dỗ! Không biết tình hình gần đây của hắn thế nào?" Lương Cảnh Đường hỏi...