Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1399



Cổ Trần không nói lời nào, đứng giữa không trung nhấc lên một cái vỉ nướng.

Không sai, chính là một cái vỉ nướng, hơn nữa còn là loại khổng lồ.

Hiển nhiên hành động này đã làm tất cả mọi người trợn mắt há hốc miệng mà nhìn.Hắn dùng Thanh Đồng chiến thương đâm xuyên qua hai cái cánh thịt, nổi lên một mồi lửa đốt bên dưới vỉ nướng.- Đang làm gì à? Đương nhiên là làm đồ nướng.Cổ Trần cười hắc hắc nói.Mà hai chữ “đồ nướng” trong miệng hắn chính là đôi thần dực bị hắn xé ban nãy.


Ngay trước mặt vô số người, ngay trước mặt Vũ tộc, thậm chí các cường giả, sinh linh tứ phương đang chú ý tới nơi này.

Vậy mà ai hắn cũng mặc kệ, chỉ tập trung bắt đầu nướng cặp cánh chim của mình.- Cần điểm thêm một ít gia vị, hương liệu, mới có thể càng thơm ngon hơn.Cổ Trần lầm bầm làu bàu một mình, bận rộn không ngừng nướng đôi cánh kia.

Cũng không biết có phải thật sự đang vung vào gia vị, hương liệu gì hay không.Từng đợt gió thổi phiêu tán, lúc này trên dưới Vũ tộc mới kinh sợ mất mật.

Thật sự là quá hung tàn.Hỏa Hoàng Tử toàn thân run rẩy, tâm thần hoảng loạn nhìn cảnh ấy.

Càng nhìn lại càng bị sự tàn bạo của Cổ Trần hù dọa, chân chính thấy được sự hung tàn của đối phương.Phía dưới, mặc kệ là Vũ tộc hay là Nhân tộc, từng người cũng đều ngốc sững ra, sững sờ nhìn vị Nhân Hoàng Cổ Trần này thậm chí không để ý hình tượng gì mà cầm xiên nướng thịt ăn.Hắc Thổ cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra, gãi đầu cười hăng hắc không ngừng, nhìn đôi thần dực được nướng gần chín kia mà thèm rỏ dãi.Khi tất cả mọi người vẫn còn đang sửng sốt, Cổ Trần lại cau mày:- Các ngươi thất thần làm gì?Hắn gầm nhẹ, thế nhưng đủ sức chấn tỉnh tất cả mọi người.Cổ Trần ánh mắt quét qua những người đang đứng tại đó, lớn tiếng hướng về đoàn quân của mình:- Chúng tướng sĩ nghe ta nói đây.


Hôm nay, ai là người đầu tiên xông vào được Vũ tộc Thánh Nhai, bản hoàng sẽ ban thưởng cho hắn một cái thần dực mà ta đích thân nướng.Một lời vừa nói xong, hiện trường gần như nổ tung.Oanh!Đôi mắt của mấy trăm ngàn nhân tộc tướng sĩ tỏa ánh hào quang, rồi dần thành màu đỏ sậm, hô hấp cũng theo đó dồn dập, nuốt nước miếng ừng ực.Ngửi xem mùi hương kia, thật sự là một đôi cánh chim nướng sắc hương đều có đủ.Tới ngay cả Tử Vi cũng không ngoại lệ, hai mắt đầy kích thích nhìn chằm chằm cái cánh nướng kia.

Đây chính là thần dực, là chân chính một thần dực của Thần Linh.- Các tướng sĩ, giết! !Tử Vi dùng hết sức mà thét, mấy trăm ngàn nhân tộc tướng sĩ hết thảy bạo phát như núi lửa phun trào, lại như là thủy triều lên cao bao phủ tràn ngập.Một màn khiến cho tộc nhân Vũ tộc trên dưới thất kinh bát đảo.

Họ chưa bao giờ thấy qua một tộc người điên cuồng như vậy, trong lúc nhất thời lâm vào run sợ và tuyệt vọng.Nhân tộc như này, người nào có thể ngăn cản?- Không...Vũ Thần thê lương gào thét, không ngừng giãy nãy mong thoát khỏi xiềng xích.Hắn lửa giận công tâm, chưa bao giờ thấy nhục nhã đến bực này.

Đôi thần dực của mình không những bị xé toang, mà còn ở trước mặt các tộc bị mang nướng lên, trở thành một phần lễ vật, mặc người xâu xé.Tức đến mức hắn phun ra một ngụm máu, giận đến thổ huyết trọng thương.- A...!Bản tôn nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, Cổ Trần.Vũ Thần rống to, thân thể ầm vang một tiếng nổ tung.

Hắn vậy mà tự tử quyên sinh.Vũ Thần đáng thương bị Cổ Trần khiến cho phẫn hận tới mức tự bạo, khiến vật dẫn đến nhân gian của hắn trong nháy mắt hóa thành một cỗ năng lượng hủy diệt, sắp sửa bạo phát.Chỉ tiếc Cổ Trần đã sớm chuẩn bị, Thanh Đồng tế đàn ong ong chấn động vài tiếng, đem cỗ uy lực bạo phát kia hút vào sạch sẽ, một chút cũng không dư thừa.- Ngay cả Vũ Thần mà cũng tự sát rồi.


Thần Linh à, cũng chỉ có vậy, chẳng có khả năng làm được gì hơn nữa.Thanh âm của Cổ Trần đạm mạc truyền ra, những bóng người đang ẩn mình ở tứ phương đều sợ hãi, đào tẩu còn nhanh hơn bay, không dám dừng lại.- Đây cũng thật quá hung tàn.Hỏa Hoàng Tử bị hù sắp nứt cả tim gan, quay người bỏ chạy giữ lấy mạng, không dám quay lại.

Đúng là bị sự tàn độc của Cổ Trần khiến cho sợ vỡ mật.Từ nay về sau, Hỏa Hoàng Tử cũng không dám trực diện Cổ Trần lần nào nữa.

Cổ Trần đã trở thành tâm ma của hắn, ngon nguồn sợ hãi của vô số dị tộc.Tên hung nhân này, cả thần cũng dám nướng, còn có cái gì mà hắn lại không dám làm?- Xong!- Vũ Thần không có.- Vũ tộc cũng triệt để xong đời rồi.Trong Thánh nhai vũ tộc, Vũ tộc đang khủng hoảng, phát ra âm thanh bi thảm tuyệt vọng.Giờ khắc này, toàn thể Vũ tộc đã cảm nhận được rõ ràng sự cùng đường lạc lối.

Tuyệt vọng sớm bao phủ lấy toàn bộ Vũ tộc..


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất