Chương 1: Thử Thử ta đây, có mười sáu đứa cháu ngoại đấy!!
Ma Đô...
Lâm Dật mặt mày ủ rũ, dáng vẻ sinh không thể yêu ngồi phịch trên ghế sofa phòng khách.
Nhìn đồng hồ, thời gian nghỉ đông của học sinh sắp đến...
Với học sinh, đây là khoảng thời gian vô cùng vui vẻ.
Nhưng với hắn, đó lại là một cơn ác mộng!
"Lâm Dật, làm sao thế kia, trông như mất sổ gạo vậy?"
"Hay là không muốn cố gắng nữa? Muốn chui vào lòng tỷ tỷ nào à!"
"Nói thật nhé, dáng vẻ chủ kênh bây giờ có chút tàn úa rồi đấy, tôi thích!"
"..."
Trong phòng livestream của Lâm Dật, lác đác vài dòng bình luận vụt qua.
Lâm Dật liếc nhìn những câu hỏi đó, cả sự quan tâm của đại tỷ trong bảng xếp hạng.
Hắn trực tiếp làm lơ...
Không muốn cố gắng dựa dẫm còn gì, nếu muốn vậy, hắn đã không cần phải lăn lộn đến cái tuổi này.
Đại trượng phu sinh ra ở giữa trời đất...
Huống chi... Dựa dẫm? Cái đó phải hỏi mấy bà chị của hắn có đồng ý hay không đã.
"Cũng không có gì, chỉ là nghỉ đông sắp đến thôi."
"Mấy đứa cháu ngoại thân yêu của ta, lại sắp đến hành hạ ta rồi."
"Mà ta... Trong túi bây giờ, móc ra may ra chỉ đủ ăn một bát cơm chân giò."
Lâm Dật nói xong, lại lần nữa với vẻ mặt sinh không thể yêu nhìn lên trần nhà.
Nhớ lại cái thời vừa tốt nghiệp đại học, đầy nhiệt huyết.
Muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, không cần đến sự giúp đỡ của mấy bà chị, muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, tạo dựng một chỗ đứng trong xã hội này.
Hắn khi đó đã hăng hái lập chí trước mặt người thân, trước mặt các tỷ tỷ.
"Tay cầm tấm bằng đại học, thề phải trở thành thủ phủ Ma Đô!"
Nhưng giờ đây...
"Ngửa mặt lên trời than dài cố nén không rơi lệ, cúi đầu nước mắt thấm ướt bát cơm chân giò..."
Mỗi dịp hè về, đông sang, Tết đến, với Lâm Dật mà nói, đó chính là ác mộng.
Khán giả trong phòng livestream nghe xong đều không hiểu.
"Cái quỷ gì vậy?"
"Thôi đi, nhào vào lòng tỷ tỷ đi! Tỷ tỷ sẽ giải quyết mọi phiền não cho em."
"Ha ha ha ha ha, hắn sắp tàn rồi, tặng hắn một Tràng Hoa Niên để hắn đi ăn một bữa ngon đi."
"Cháu ngoại gì cơ? Hành hạ ngươi á?"
"Không lẽ cháu ngoại của ngươi đến chỗ ngươi nghỉ đông à?"
"Tôi thích trẻ con, nhớ livestream cho tôi xem nhé..."
"Cháu ngoại của cậu chắc cũng còn nhỏ nhỉ, trẻ con bây giờ dễ nuôi mà."
"..."
Lâm Dật nhìn những bình luận của khán giả.
Khóe miệng hắn giật giật.
"Ha ha..."
Quả nhiên, đám dân mạng này vẫn chưa hiểu, vì sao hắn lại tuyệt vọng đến vậy.
Một đứa cháu, hai đứa cháu thì hắn tùy tiện kiếm việc làm thêm cũng có thể nuôi nổi.
Nhưng... Số cháu ngoại của hắn, đâu chỉ có một hai đứa!
Mà là... Đếm không hết bằng hai bàn tay!
Phải thêm cả ngón chân may ra mới đếm đủ!
Mười sáu đứa đấy!
Trong phòng livestream cũng có mấy nhóc tì, ngày thường rất hay theo dõi "Thử Thử" Lâm Dật.
"Tôi biết mọi người đang nghĩ gì."
"Nhưng mà... Cháu ngoại của Thử Thử, tổng cộng mười sáu đứa cơ!"
"Mười sáu con quái vật Thôn Kim Thú phiên bản nhí đấy!!"
Mỗi lần đến dịp mừng tuổi, chút tiền thưởng cuối năm ít ỏi của hắn đều không đủ bù vào.
Không lì xì á? Bị mách đấy!!
Chưa kể... Mấy năm gần đây, cứ mỗi dịp nghỉ đông, nghỉ hè, mấy ông anh rể của hắn lại góp tiền "ném" con đến chỗ hắn chơi dài ngày.
Nghe Lâm Dật nói vậy, mười mấy khán giả trong phòng livestream đều trợn tròn mắt.
"Cái gì? Cậu nói nhiều đến thế á?!"
"Mười sáu đứa... Mẹ ơi Thôn Kim Thú à!"
"Cái này không phải phun, mà là Thôn Kim Thú thật sự."
"Không thể nào, mấy bà chị của cậu đều tống hết con cho cậu trông á?!"
"Cái này... Chăm sóc xuể không!"
"Nói xạo đấy..."
"..."
Lâm Dật thấy những dòng bình luận không thể tin nổi của khán giả.
"Tôi có tổng cộng bảy người chị..."
"Mọi người nhìn xem, căn nhà này hơn một trăm ba mươi mét vuông."
"Ở Ma Đô này, là các chị tôi mua trả góp cho tôi đấy."
Căn nhà này, từ hồi hắn còn học đại học ở Ma Đô, mấy bà chị đã muốn mua, để Lâm Dật có điều kiện phát triển ở thành phố lớn.
Thế là các chị tính toán chung, quyết định mua đứt cho Lâm Dật...
Đó cũng là lý do vì sao, Lâm Dật muốn nhanh chóng thành danh, tạo dựng một bầu trời riêng.
Lâm Dật cũng muốn cố gắng đạt thành thành tựu, báo đáp các chị, báo đáp những người thân đã luôn giúp đỡ hắn trên đường đời...
Nhưng... Ý tưởng thì đẹp, hiện thực thì vô cùng khó khăn.
Lâm Dật vừa nói vừa nhìn vào phòng livestream, khán giả cũng đã hiểu ra...
Vì sao Lâm Dật lại không thể từ chối việc trông nom đám cháu ngoại mỗi dịp hè về đông sang.
Vừa lúc đó, một chiếc điện thoại khác của Lâm Dật reo lên.
Là đại tỷ gọi tới.
Sợ cái gì... Cái đó tới liền.
Lâm Dật vội vàng bắt máy.
"Đại tỷ..."
"Tiểu Dật à, xuống lầu nhanh đi, dưới này chị mang đến cho em một bất ngờ lớn!!"
Lâm Dật nghe giọng đại tỷ...
Cái ý cười không nén được, dường như muốn xuyên qua cả điện thoại.
Khóe miệng Lâm Dật giật giật.
Cái này... Chắc chắn không phải bất ngờ tốt đẹp gì rồi?!
Lúc này, mấy bà chị của Lâm Dật đang ở dưới lầu, nhìn nhau cười một tiếng sau khi tắt máy.
Chỉ cần nghĩ đến lát nữa Lâm Dật nhìn thấy biểu cảm của mười sáu đứa cháu ngoại thân yêu, các chị đã không nhịn được cười rồi...
...
Lâm Dật cầm theo điện thoại livestream đi xuống lầu.
"Đại tỷ tôi bảo mang đến bất ngờ cho tôi."
"Anh em, hóng không?!"
Khán giả trong phòng livestream đồng thanh đáp, "Hóng..."
Bởi vì ban nãy, bọn họ đã biết, bảy bà chị của Lâm Dật giàu có cỡ nào.
Một căn hộ hạng nhất ở Ma Đô, nói mua là mua được...
Cái gọi là bất ngờ này, không phải Rolls-Royce thì ít nhất cũng phải là Audi chứ?!
Lâm Dật nhìn những dòng bình luận đầy mong đợi, bất đắc dĩ cười trừ.
Bước xuống dưới lầu, trước cổng khu chung cư, bảy bà chị và mấy ông anh rể của Lâm Dật đã đỗ xe thành một hàng dài.
Lâm Dật vừa xuất hiện ở cổng, đám cháu ngoại trên xe đồng loạt ôm cặp sách chạy ùa về phía hắn.
"Cậu ơi! Chúng con đến rồi đây!"
"Chúng con nhớ cậu lắm!!"
"Cậu buổi trưa tốt lành!"
"..."
Trong mười sáu đứa cháu ngoại đó, còn có cả cặp song sinh cháu gái nữa...
Bọn trẻ dùng những cách khác nhau để chào hỏi Lâm Dật.
Thằng cháu nghịch ngợm nhỏ tuổi đấm nhẹ vào bụng Lâm Dật một cái...
Vẻ mặt Lâm Dật, không thể nói là tươi tắn, cũng không thể nói là khó coi.
Chỉ là... sinh không thể yêu mà thôi.
Đại tỷ và mấy bà chị khác tiến đến chỗ Lâm Dật, "Bất ngờ không nào, vui không nào!!"
"Mấy đứa nhóc này giao cho em đấy nhé!!"
Nói xong, vỗ vai Lâm Dật mấy cái rồi chạy về xe...
Hạ cửa kính xe, cười hì hì vẫy tay tạm biệt Lâm Dật.
Khoảng thời gian nghỉ đông sắp tới...
Các chị sẽ có những ngày tháng mật ngọt, không tiếng trẻ con ồn ào, chỉ có thế giới riêng của hai người!
Còn cậu em Âu Đậu Đậu thân ái... thì đành vất vả một thời gian vậy.
Lâm Dật nhìn theo các chị lên xe, hướng hắn tạm biệt.
Lâm Dật tuyệt vọng kêu lên, "Đừng mà..."
Lâm Dật muốn nói, đến bản thân hắn còn nuôi không nổi nữa là.
Mười sáu con Thôn Kim Thú...
Hắn sợ rằng phải đi vay mượn mới có thể nuôi nổi đám Thôn Kim Thú này.
Lâm Dật có chút muốn khóc mà không khóc được...
Sớm biết thế đã không sĩ diện từ chối tiền của mấy bà chị, còn khoe là mình có mấy chục vạn tiền thưởng cuối năm...
Mà mười sáu đứa cháu ngoại này, dường như đã bàn bạc với bố mẹ từ trước, đồng loạt ôm chặt lấy đùi Lâm Dật, không cho hắn đến gần xe.
...
Không ngược, thoải mái, hài hước sảng văn.
Livestream thường ngày, việc vui, ai không nuốt trôi xin dừng bước!
Nếu như không muốn não bộ ngừng hoạt động, thì tôi xin hỏi bạn...
Được, sảng văn, bắt đầu!
...