Chương 24: Ai dám xưng vô địch? Thật ngông cuồng!
Đám cháu ngoại đều đã lên lầu hai và chọn được phòng ưng ý.
Bọn hắn đều chủ động nhường phòng ngủ chính.
Những phòng nhỏ khác, bọn hắn xem xét và lựa chọn kỹ càng.
Xem như là lãnh địa riêng của bọn hắn.
Lâm Dật cùng Tô Thần, Chiến Dịch bắt đầu đi tham quan cơ ngơi mới.
Phòng tập thể hình hiện đại, phòng máy tính tối tân, cùng vô vàn tiện nghi đồng bộ khác.
Bể bơi thì rộng lớn vô cùng.
Công ty chuyển nhà cũng rất nhanh chóng đưa đồ đạc đến nơi.
Lâm Dật còn bảo công ty chuyển nhà mang máy tính của Tô Thần và Chiến Dịch đến phòng máy tính trước.
Đối với Lâm Dật mà nói, hai người này, một người là vàng thời gian, một người là mỗi phút kiếm ra mấy vạn.
Để bọn hắn cứ tự nhiên mà tận hưởng đi.
Thiên phú chơi game của Chiến Dịch thì đã quá rõ ràng, không cần đến cậu của hắn phải chỉ điểm gì thêm.
Chỉ cần chính hắn từ từ chơi và hiểu rõ trò chơi đó là được.
Về phần Tô Thần… Xuất phát điểm của cậu ta vốn đã cao hơn tất cả những đứa cháu ngoại khác.
Cũng là đứa cháu hiểu chuyện nhất và lớn nhất.
Việc Tô Thần không tiếp nhận lời đề nghị đầu tư mấy ngàn vạn của hắn chứng minh thằng nhóc này biết tự kiềm chế trước những nguy hiểm, còn phải lo lắng gì nữa? Không cần thiết!
Sau khi phòng máy tính đã được chuẩn bị xong, Tô Thần cùng Chiến Dịch liền đóng cửa phòng lại và bắt đầu công việc của mình.
Lâm Dật cũng bảo những đứa cháu khác tự chơi, đừng làm phiền Tô Thần và Chiến Dịch.
Bọn hắn đều ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Chiến Cường thì tự mình vùi mình trong phòng tập thể hình.
Hình như có một động lực vô hình nào đó thôi thúc, khiến cậu ta không muốn ngừng lại một khắc nào trên con đường trở nên mạnh mẽ hơn!
Hôm qua, cậu ta đã vô tình nghe lén được cuộc trò chuyện video giữa cậu và mẹ.
Cậu đã nghe được cậu chặn đứng những lời giáo huấn cay nghiệt của mẹ mình.
Vậy nên cậu càng không thể… khiến cậu phải thất vọng được!
Cậu sẽ đứng trên võ đài quyền anh, trở thành Quyền Vương mạnh nhất thế gian này!
Để nói với cậu rằng… Cậu không phải là một kẻ hèn nhát! Cũng sẽ không khiến cậu phải thất vọng vì đã thương cậu!
Lâm Dật nhìn Chiến Cường cố gắng, cũng không tiện quấy rầy.
Hắn nhìn công ty chuyển nhà khuân từng kiện đồ đạc vào.
Lâm Dật cũng suy nghĩ xem còn thiếu những tiện nghi gì nữa hay không?
Lũ tiểu gia hỏa đều rất ngoan ngoãn chơi đùa.
Khán giả trong phòng trực tiếp lúc này tò mò hỏi về mười sáu đứa cháu ngoại của hắn…
Lâm Dật cũng thực sự bắt đầu giới thiệu từng người một.
Vừa dẫn máy quay đi tham quan nhà, vừa giới thiệu cho khán giả xem.
Lâm Dật chậm rãi đi vào phòng máy tính.
Cho khán giả trong phòng trực tiếp thấy được Tô Thần và Chiến Dịch đang bận rộn.
Hai người bọn họ đã nhập tâm vào công việc.
Trừ khi có ai gọi, nếu không bọn hắn sẽ không bị những tiếng ồn làm phiền đâu.
Lâm Dật quay xong, liền rời khỏi phòng máy tính.
Ở bên ngoài, hắn tiếp tục giới thiệu cho khán giả trong phòng trực tiếp.
"Người đang chơi cổ phiếu kia là cháu ngoại lớn, đã tốt nghiệp trung học, là học sinh cấp ba."
"Tên là Tô Thần, là con một của chị cả nhà tôi."
"Tổng cộng tôi có bảy người chị gái."
"Còn người đang chơi CS:GO kia là cháu ngoại thứ hai, Chiến Dịch."
"Người đang đấm bao cát trong phòng tập thể hình kia là cháu ngoại thứ ba, Chiến Cường."
"Chiến Cường và Chiến Dịch là hai anh em, con của chị hai."
Khán giả trong phòng trực tiếp lắng nghe lời giới thiệu của Lâm Dật.
Lúc này, số lượng người xem trong phòng trực tiếp đã lên đến mười mấy vạn.
Nghe xong ai nấy cũng đều bàn tán xôn xao.
"Tôi lạy bảy nàng tiên!"
"Bố mẹ nhà anh cũng giỏi thật, sinh được hẳn bảy nàng tiên!"
"Ngầu đét, mấy cô bé kia đều xinh đẹp cả, mẹ của bọn họ chắc cũng không phải dạng vừa đâu?"
"Sao ai cũng tài giỏi vậy? Mới học cấp ba đã có thiên phú đầu tư cổ phiếu."
"Trăm năm mới gặp một thiên tài, nhà bọn họ lại có đến mười sáu người?"
"Mười sáu người á? Tôi nhớ chỉ có mấy người nổi bật thôi mà."
"Cặp song sinh kia cũng được đấy, cũng có chút tài năng, nhưng cũng không có gì đặc biệt."
"Đúng vậy nhỉ…"
"..."
Lâm Dật nhìn những lời khen ngợi trong phòng trực tiếp.
Cũng có những người bàn luận về mười sáu đứa cháu ngoại…
Lâm Dật nhìn làn mưa bình luận, khẽ cười.
Nói cặp song sinh cháu gái của hắn đơn giản?
Thực ra không phải vậy đâu!
Người nghịch thiên nhất… Có lẽ chính là hai cô bé song sinh này.
Lâm Dật không trả lời những bình luận đó.
Hiện tại, hắn đã hiểu khá rõ về thiên phú của đám cháu ngoại.
Lâm Dật đi đến phòng khách, tìm Cố Oánh Oánh đang xem chương trình nữ quyền trên TV.
Bên cạnh nàng là em gái Cố Thanh Thư đang đọc sách.
"Đây là Cố Oánh Oánh, và Cố Thanh Thư bên cạnh."
"Còn kia là Cố Thục Thục và Cố Nhã Nhã đang xem em trai đánh piano."
"Thục Thục và Nhã Nhã là cặp song sinh sinh sau."
"Bốn chị em này là con của chị ba tôi."
"Vốn sau khi sinh Cố Oánh Oánh và Cố Thanh Thư, Cố gia muốn liều một phen để có con trai, kết quả lại ra một cặp song sinh, Thục Thục và Nhã Nhã."
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Lâm Dật lại không nhịn được cười.
Có nhà thì mong con trai quá, muốn có một cô con gái…
Kết quả sinh ra toàn con trai.
Còn như nhà hắn, sinh bảy chị gái mới đến hắn…
Vậy nên đến giờ, Cố gia vẫn không có ý định sinh thêm con.
Sợ lại có thêm "kinh hỉ"…
Lâm Dật giới thiệu, khán giả trong phòng trực tiếp lại được một phen xôn xao.
"Ha ha ha ha ha ha… Nhà tôi cũng vậy."
"Nhưng không phải song sinh."
"Sinh ra một cặp song sinh, không biết lúc đó cả nhà bọn họ biểu cảm gì."
"Chị ba của chủ thớt chắc cũng có chút tài năng."
"..."
Lâm Dật không giới thiệu quá nhiều về thiên phú của các nàng.
Chỉ giới thiệu theo thứ tự…
"Cháu ngoại lớn Tô Thần, cháu ngoại thứ hai Chiến Dịch, cháu ngoại thứ ba Chiến Cường, cháu gái Cố Oánh Oánh, cháu gái thứ năm Cố Thanh Thư, cháu gái thứ tám Cố Thục Thục, cháu gái thứ chín Cố Nhã Nhã."
"Lão Lục và Lão Thất là hai anh em đang gảy đàn guitar và kéo violin kia, Trần Vũ Trạch và Trần Vũ Tiêu, là con của chị tư."
"Tiếp theo là con của chị năm, đứa nhỏ đang đánh piano kia, Diệp Lai Lai, là cháu ngoại nhỏ tuổi nhất."
"Thằng bé còn có hai người anh trai, một người là Diệp Thánh Thịnh, một người là Diệp Vô Địch."
"Người đang chơi bóng bàn với em trai kia là cháu ngoại thứ mười, Diệp Thánh Thịnh."
"Người đối diện hắn là Diệp Vô Địch."
"Là cháu ngoại thứ mười một."
"Tên của nó là do tôi đặt, ngầu không!"
Khi Lâm Dật nhắc đến cái tên Diệp Vô Địch, hắn liền cảm thấy tự hào.
So với cái tên Diệp Thánh Thịnh, Diệp Lai Lai của vợ chồng chị năm, nghe hay hơn không biết bao nhiêu!
Diệp Vô Địch cũng là đứa cháu mà hắn cưng chiều nhất.
Cuối cùng, hắn đã tranh được quyền đặt tên, không cưng chiều nó thì cưng chiều ai?!
Lúc đó, nhà chị dâu cũng không có ý kiến gì, cảm thấy cái tên này cũng không sao.
Đi xem thầy bói, thầy bói còn nói, Diệp Vô Địch có thể gánh được hai chữ "vô địch", không sợ cái tên này.
Nghe lời Lâm Dật nói, khán giả trong phòng trực tiếp liền sôi trào.
"Ngông cuồng!"
"Diệp Vô Địch? Ngông cuồng thật đấy!"
"Ha ha ha ha ha ha ha, em trai của nó là Diệp Lai Lai, "Bọ Cạp Lai Lai" hả? Cũng là anh đặt đúng không? Sao một trời một vực vậy?"
"Ai dám xưng vô địch, ai dám nói bất bại?!"
"Diệp Vô Địch, tôi cũng muốn biết, có thật là vô địch hay không!"
"Ồ ồ, chủ thớt ngầu lòi quá."
"..."
Lâm Dật không để ý đến những lời trêu chọc và chế giễu trong làn mưa bình luận.
Diệp Vô Địch… Diệp Vô Địch!
Có lẽ nó thật sự sẽ vô địch trong một lĩnh vực nào đó trong tương lai thì sao!
Những đứa cháu ngoại khác đều nghịch thiên như vậy.
Diệp Vô Địch… Nhất định cũng không kém!
Hiện tại, điều Lâm Dật lo lắng không phải là Diệp Vô Địch.
Mà là… anh trai của Diệp Vô Địch và Diệp Lai Lai, Diệp Thánh Thịnh.
Dưới ánh hào quang của những đứa cháu ngoại khác, Diệp Thánh Thịnh có vẻ hơi ảm đạm.