Ta Mở Là Nông Trường, Không Phải Vườn Bách Thú

Chương 18: Đi Chợ Phiên

Chương 18: Đi Chợ Phiên
Chợ phiên ở nông thôn vốn là một dịp náo nhiệt.
Vừa đứng ở lối vào, khắp nơi đã tối om một mảnh, người người nhốn nháo.
Chỉ lúc này, người ta mới có thể thốt lên một tiếng, "Thì ra, ở huyện mình vẫn còn nhiều người đến thế!"
Tiếng la, tiếng nói chuyện, tiếng cò kè mặc cả vang lên không ngớt bên tai.
Đứng ở ven chợ phiên, Giang Đồ không nhịn được lấy điện thoại di động ghi lại cảnh tượng này.
Về nhà cắt ghép chỉnh sửa lại, không nói đến chuyện kiếm tiền, cứ đăng lên làm vlog cũng được.
Về quê mở nông trại gây dựng sự nghiệp, một thân một mình, việc gì cũng phải tự làm, tự lo liệu.
Đợi có tiền, có thực lực, nhất định sẽ thuê thêm người.
Người phụ trách tuyên truyền phát hành, người phụ trách quy hoạch, còn có những sinh viên chuẩn bị danh sách mua sắm dưa, trái cây, rau dưa cho cậu, cũng cần người phụ trách.
Giang Đồ cảm thán một tiếng rồi nhấc chân bước vào bên trong.
Vào trong mới thấy thật sự náo nhiệt, có hàng ăn, có quần áo, đương nhiên cũng có cả các loại giống cây trồng, vật nuôi.
"Đại nương, gà này là gà gì vậy? Tự ấp hả?"
Cậu chen vào một gian hàng đông nghịt người, đông người thế này, chắc hàng cũng tốt.
Thậm chí còn có nhiều phụ huynh dẫn con nhỏ đến chọn gà.
Trong rương, gà con được nhuộm đủ màu sắc, mỗi con một vẻ, nhìn là biết không phải loại gà được bán một cách nghiêm túc.
Giang Đồ lại chen ra ngoài.
Không giúp vui được rồi.
"Đại gia, đây là giống gà gì vậy? Nhà mình nuôi hả?"
Giang Đồ ngồi xổm xuống trước một gian hàng, nghiêm túc hỏi.
Ông lão nhìn cậu một cái, có vẻ không muốn đáp lời lắm, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Gà ta nhà tôi nuôi đấy, to con lắm, thằng con tôi bảo là giống gà gì chín cân gì đó, tôi quên rồi. Nói chung là lớn được chín cân. Trứng cũng to."
Đám gà con trong thùng giữ nhiệt nhận thấy có người đến gần, con nào con nấy chen chúc, dồn đống vào nhau, kêu chiêm chiếp không ngừng.
Giang Đồ cảm nhận rõ ràng, chúng không hẳn là sợ cậu, nhưng vẫn có chút kinh sợ.
Cậu đoán là do kỹ năng thân hòa lực, nhưng động vật vẫn có bản năng sợ hãi những sinh vật lớn hơn chúng.
"Có thể lớn tới chín cân á? Thật hay giả?" To bằng giống gà hệ thống cho còn gì.
"Thật mà." Vừa nói, ông lão vừa kéo ra một cái lồng sắt, bên trong có một con gà trống to, vẻ mặt không phục nhìn ra, còn định rướn cổ mổ tay ông lão, nhưng ông đã nhanh tay tránh được.
So với gà trống trong sân nhà cậu thì con này to hơn một chút, nhưng không khỏe mạnh bằng gà của hệ thống.
Lông cũng không mượt mà, óng ả bằng, chân cũng không to bằng gà tre cựa cốt.
Nhưng nếu có loại gà này, thì nguồn gốc gà của hệ thống có vẻ đáng tin hơn rồi.
"Bán thế nào?"
Cậu nhấc một con gà con lên, cảm giác nặng trịch, khỏe mạnh hơn hẳn đám gà công nghiệp đủ màu kia.
Tinh thần cũng tốt, mỏ gà mổ vào lòng bàn tay, hơi ngứa, đáng yêu.
Gà công nghiệp là loại gà được nuôi để lấy thịt, lớn rất nhanh.
Nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng, yêu cầu cao về thức ăn, sức đề kháng kém, dễ mắc bệnh.
Nên những vụ bê bối ồn ào trên báo chí thường là do loại gà này gây ra, các quán gà rán nhanh cũng đều dùng gà công nghiệp.
Trong danh sách của cậu, gà công nghiệp là loại gà bị loại bỏ đầu tiên.
"Ba đồng một con."
Nghe giá, Giang Đồ giật mình.
Đắt thật!
Gà của ông lão thì ngon thật, người thường như cậu còn nhìn ra được. Nhưng giá cũng chát thật.
Gà công nghiệp chỉ một đồng một con, chỗ khác đắt nhất cũng chỉ hai đồng, nhà ông ba đồng, mua được tận ba con gà công nghiệp ấy chứ.
Thảo nào gian hàng này vắng hoe, hoặc có người hỏi giá rồi đi luôn.
Nhưng Giang Đồ nghĩ, tiền nào của nấy.
"Mua 20 con, tính tôi 50 được không?" Giang Đồ thử mặc cả, ra dấu hỏi.
Ông lão cúi xuống nhìn thùng giữ nhiệt, không từ chối cũng không đồng ý, chỉ nhìn chằm chằm Giang Đồ, một lát sau mới nói: "Thôi được, cả cái thùng này coi như 60 đồng, tổng cộng 23 con. Chứ không cậu mua hết rồi tôi còn ba con lẻ cũng khó bán."
"Được." Chốt.
"Đại gia, mấy con vịt với ngỗng con này cũng là của ông luôn hả?" Giang Đồ chỉ vào chiếc hộp giấy nhỏ bên cạnh, nơi có một đám nhóc tì mỏ dẹt màu vàng.
Một con trong số đó, phát hiện ra ánh mắt của cậu, nhìn chằm chằm không hề nhượng bộ, ra vẻ "ông đây số một, không sợ bố con thằng nào".
Thật không hổ là trùm xóm! Giang Đồ thầm khen: Mới bé mà đã ra dáng không ai bằng rồi.
"Đây là ngỗng ta." Ông lão kéo chiếc thùng lại, "Ngỗng sẹo kéo nhãn, đẻ trứng khỏe lắm đấy. Ngỗng mái năm đồng một con, ngỗng trống ba đồng một con."
"Tốt nhất là cậu nên nuôi, lớn lên cách ngày là có trứng. Tôi có thể chọn ngỗng trống mái cho cậu. Nhưng cậu mua hai ngỗng mái phải mua kèm một ngỗng trống."
Giang Đồ nhìn chằm chằm con ngỗng con đang ngẩng cao đầu ưỡn ngực, thấy ngứa ngáy trong lòng.
Nói thật, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy kiểu mua ngỗng kỳ quặc thế này.
Ngỗng trống vì không đẻ trứng, nên giá trị ban đầu đã thấp hơn, còn bị ép mua kèm mới bán.
Thảm thật.
Hồi trước cậu xem video, người ta nói gà trống con vừa nở ra trong trại gà rất có thể không thấy mặt trời ngày mai, đã bị xay ra làm thức ăn chăn nuôi rồi.
Liên tưởng đến đó, cậu cũng hiểu ra phần nào.
Gà ta thì khác, nhìn là biết để lấy thịt, trống mái gì cũng được, gà trống còn nhiều thịt hơn, chẳng ai chê.
Trứng ngỗng thì khác, ngỗng mái chủ yếu là để đẻ trứng.
Còn ăn thịt thì đã có ngỗng thịt chuyên dụng, Giang Đồ biết một loại gọi là ngỗng sư tử, có thể to đến vài chục cân.
Cái mỏ ngoạm vào người thì đau phải biết.
"Được thôi." Giang Đồ gật đầu, ngỗng giống tốt là được, trống mái cậu cũng không quan trọng lắm, nuôi lớn cùng lắm thì thịt.
"Tính gộp cho tôi 100 đồng luôn đi." Cậu chỉ vào đám gà con và ngỗng con.
"Ừ." Ông lão vui vẻ bắt ngỗng con, Giang Đồ chỉ đích danh con ngỗng trống ngẩng cao đầu kia vào hộp trước nhất.
"Cậu đúng là người sòng phẳng, bớt cho cậu một đồng, coi như đại gia tặng cậu con ngỗng trống, nuôi lớn thịt cũng ngon."
"Giờ thì hơi lích kích, chứ đợi đến hè thì cứ thả ăn cỏ là sống thôi."
"Cảm ơn đại gia."
Giang Đồ ôm thùng giữ nhiệt, tiếp tục đi sâu vào trong chợ.
Hễ gặp chỗ bán gà, vịt con là cậu lại dừng lại hỏi han.
Cảm thấy có hứng thú, mà lại chưa từng sưu tầm giống bao giờ, cậu mua vài con về thử xem.
Cuối cùng, bà cô bán vịt con nhìn cái thùng giữ nhiệt "thập cẩm" đủ loại kia, thật sự không nhịn được, phải hỏi một câu.
"Cậu mua lắm giống thế này làm gì?"
Người nhà bình thường, ai mua nhiều giống tạp nham thế này, bà thím thầm tính, cái thùng kia, chỉ riêng vịt con đã có ba giống rồi chứ ít gì.
Giang Đồ: ...
Cậu cúi xuống nhìn thùng giữ nhiệt, vàng, đen, đen vàng xen kẽ, đây là đợt hai trong số những con cậu được tặng khi mua xe.
"Không được à? Không nuôi lẫn được à?" Cậu ngơ ngác hỏi.
Cậu chỉ là tò mò, lắm giống thế này, rốt cuộc khác nhau ở chỗ nào. Nghe người ta xuýt xoa, cậu liền mua thôi.
"Không phải là không được..." Bà thím ấp úng, "Chỉ là chưa thấy ai mua thế này bao giờ."
"Ồ. Nuôi được là được." Giang Đồ dứt khoát quét mã trả tiền, "Tôi chỉ là tò mò xem mùi vị khác nhau thế nào thôi, đất rộng, nuôi thả."
Chờ xin được giấy phép đào ao, cậu sẽ đào ao nuôi vịt, nuôi ngỗng, không được nữa thì cậu mua cái ao nhân tạo đang được quảng cáo rầm rộ ngoài kia, thế là xong.
Cậu dứt khoát rời đi, không hề hay biết bà thím sau lưng nhìn cậu như nhìn một kẻ phá phách.
"Không biết thằng con nhà ai... Cho ăn cám cũng tốn khối công ấy chứ."
"Sao thế?" Chồng bà thím nghe bà lẩm bẩm, tiện miệng hỏi.
"Không có gì." Bà thím lắc đầu, ý bảo mình chỉ lẩm bẩm vu vơ thôi, không có gì quan trọng.
Dù sao cũng không phải con nhà mình...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất