Chương 23: Khiêng đi
"Lợn rừng tôi tạm thời khống chế được, anh gọi cấp cứu 115 được không? Tôi ra không được, người kia có vẻ không ổn lắm." Giang Đồ dừng một chút, nói tiếp: "Các cậu chớ tới quá gần, con heo này hiện tại không còn thích loài người như trước đây nữa đâu."
Hắn còn nhớ rõ, con heo này ngay từ đầu khi cán bộ cục lâm nghiệp tới, còn dám thản nhiên đứng xem như không có chuyện gì.
Hiện tại, miệng nó dính đầy máu.
Hắn không chắc là người kia chọc heo, hay là heo bắt đầu ghét loài người, nói chung là không nên mạo hiểm.
"Được, không thành vấn đề. Tôi đã gọi người nhà đưa thầy thuốc thôn tới rồi." Tống Quân vừa nghe heo tạm thời đã khống chế, nghe giọng Giang Đồ có vẻ không sao, hơi chút thở phào nhẹ nhõm.
Anh cưỡi xe máy điện tới nhanh, phía sau bọn học sinh chạy bộ muốn đứt cả chân.
Cuối cùng cũng đến gần, bóng đêm quá đen, đêm nay lại hiếm khi không có trăng.
Chỉ có thể mơ hồ nghe thấy gần đó có người rên rỉ đau đớn, còn sống.
Xa xa, có một vệt sáng, dưới vệt sáng là một cái bóng đen to lớn.
"Giang Đồ, cậu đang làm gì vậy?" Tống Quân chỉ huy học sinh nhanh chóng tìm người.
Còn mình thì tiếp tục gọi điện thoại, tìm hiểu tình hình.
"Tôi đang trông heo. Nó hiện tại không có ý định tấn công tôi, tôi đoán nó ăn no sẽ tự về thôi, nơi này tạm thời an toàn."
"Tôi đoán cái gã này, chạy cả ngày đường, sau đó gặp một người không biết vì sao lại đến đất nhà tôi, vừa mệt vừa đói lại thêm thù cũ nên mới thế."
Khóe miệng Tống Quân giật một cái, anh không muốn hiểu.
Mặc dù không biết người kia đến đất nhà Giang Đồ làm gì, nói chung là quá xui xẻo.
Bọn học sinh bật đèn pin điện thoại di động, những điểm sáng chậm rãi lay động.
"Trời ơi, đây có phải là đầu bếp của chúng ta không?"
"Tôi xem một chút, hình như đúng là thầy ấy."
"Thầy ấy không ngủ ở nhà mà ra đây làm gì?"
"Tôi còn thấy một túi đồ, trông như là muối!"
Mấy học sinh tìm người đều là dân học nông nghiệp, vừa thấy muối liền liên tưởng, trao đổi với nhau, rồi hiểu ra.
Đêm hôm khuya khoắt cầm muối đi lén lút, không thể nào là tìm Giang ca để muối dưa giúp.
Trong nháy mắt họ không muốn cứu người nữa.
Họ đều cảm thấy người này định đến phá hoại, kết quả không biết vì sao lại bị heo ủi.
Đồng ruộng quan trọng với nông dân thế nào, họ hiểu sâu sắc hơn bất cứ ai.
Một năm không bệnh không tai nạn còn chẳng kiếm được mấy đồng.
Huống chi bây giờ lại có người muốn phá để thâu tóm khu đất Địa Tuyệt này.
Đáng đời.
Nói thế nào nhỉ, đây có coi là ác giả ác báo không?
Vương Thi Vũ thành công lôi được thầy thuốc thôn từ trong chăn, cũng cưỡi xe máy điện hấp tấp đưa tới.
Âm thầm lập công.
Thầy thuốc thôn ngồi phía sau, mặc đồ ngủ khoác thêm chiếc áo lông bên ngoài.
Anh sờ sờ khuôn mặt gần như bị đông cứng, trước khi xuống xe còn run rẩy.
Đôi dép lê nửa đường còn rớt một chiếc.
Quả nhiên, kiên trì độc thân là đúng đắn. Phụ nữ thật đáng sợ.
36 tuổi, thầy thuốc thôn vẫn vui vẻ độc thân, cảm thấy may mắn vì lựa chọn của mình.
Vương Thi Vũ nhanh chóng rời xa thầy thuốc thôn.
Bất chấp đá vụn trên đất làm chân đau nhói, anh nhanh chóng đến chỗ người đang nằm trên đất, nơi sáu ngọn đèn pin điện thoại di động đang chiếu vào.
Lượng máu chảy không nhiều, lâu như vậy còn sức rên rỉ, có vẻ không bị thương đến chỗ hiểm.
Vì vội nên họ không mang cáng, thầy thuốc thôn nhanh chóng bảo người đi lấy ở phòng làm việc của anh.
Những việc còn lại, anh không thể làm trên đất bùn này được.
Lúc này, Tống Quân nhận được ảnh Giang Đồ gửi tới.
Trong ảnh, con lợn rừng với răng nanh vừa dài vừa nhọn đang dính đầy máu tươi, miệng nhai từng miếng.
Nhưng mắt nó lại nheo lại đầy hưởng thụ.
Một cảm giác tương phản không chân thực.
Điểm mấu chốt là, dưới ánh đèn pin, chiếc bông tai màu đỏ trên tai lợn rất dễ thấy.
Chắc chắn là do cán bộ cục lâm nghiệp gắn để định vị.
Mọi người thở hồng hộc khiêng vị đầu bếp hơn 100kg, hướng về phòng làm việc của thầy thuốc thôn.
Giang Đồ gửi thêm video, con lợn rừng kia đã tự tìm chỗ ngủ.
Nhìn hướng đi, là vị trí chuồng lợn nhà hắn.
Tống Quân lau mặt, tối nay anh phải đưa người bị thương đến bệnh viện, phải ở lại viện theo dõi tình hình.
Sáng sớm ngày mai còn phải gọi điện cho cục lâm nghiệp.
Thôi rồi, tối nay khỏi ngủ.
Anh lau mặt, nghiêm túc xem thầy thuốc thôn xử lý vết thương.
Thầy thuốc thôn vừa nhanh chóng khử trùng, vừa nói: "Hiện tại xem thì đều là vết thương ngoài da, nghiêm trọng nhất là ở mông."
Nửa mông bên phải bị răng nanh lợn rừng đâm sâu, rách toạc ra, lộ ra những mô mỡ vàng xen lẫn, nói thật là hơi ghê.
Nhất là người bị thương lại béo, còn có thể thấy rõ lớp mỡ vàng dày cộm qua vết thương.
Thực ra cũng phải cảm ơn lớp mỡ dày này.
"Mông ít mạch máu quan trọng, trừ khi nhiễm trùng nặng, xử lý kịp thời thì không nguy hiểm đến tính mạng."
"Còn nội tạng, não có bị thương không thì tôi không rõ. Thôn chúng ta không có điều kiện chữa trị."
"Hiện tại huyết áp hơi cao, nhưng tôi nghĩ là do bản thân ông ấy vốn đã bị cao huyết áp."
Tống Quân gật đầu.
Không chết người là tốt nhất.
Chờ xe cứu thương hú còi inh ỏi đưa người đi, đám học sinh hóng hớt nãy giờ mới lũ lượt về ký túc xá.
Hùng Minh run rẩy, vỗ vai Hình Thiên Vũ, nghiêm túc dặn dò: "Lão Hình, lúc không có việc gì thì đừng có đến gần con lợn rừng kia."
"Tao không muốn có một thằng bạn cùng phòng mông ba cánh hoa đâu."
"Cút." Hình Thiên Vũ đẩy Hùng Minh ra, tức giận hỏi: "Tao việc gì phải lại gần lợn rừng?"
Hùng Minh thở dài, "Người khác thì tao biết, tao sợ mày lại dẫm phải vỏ chuối, rồi tự dâng đến cửa."
"Lợn rừng đâu có dễ nói chuyện như bò cái ở trường mình."
Một buổi chiều nọ trên đường từ nhà ăn về phòng ngủ, anh nhớ mãi.
Thằng bạn cùng phòng của anh không hiểu sao, một giây trước còn nói chuyện với anh, giây tiếp theo đã vèo một cái biến mất, rồi xuất hiện dưới bụng bò cái.
Vỏ chuối dính trên đế giày, rõ ràng như vậy.
Nếu không phải anh và các bạn bên cạnh phản ứng nhanh, thì cái gã này giờ đã bị bò cái giẫm nát đầu, thanh xuân vĩnh trú rồi.
Đương nhiên, bò cái cũng hoảng sợ không kém.
...
Sau một đêm không ngủ, Giang Đồ lấy điện thoại ra.
"Alo, đây là tổng đài 113..."
Hắn thở dài, suy nghĩ một chút rồi nói: "Alo, tôi không cần báo án, tôi chỉ muốn hỏi một chút."
"Tôi thuê một mảnh đất ở trong thôn, tối qua có một người lạ mặt mò đến đất nhà tôi,"
"Đúng vậy, tôi không biết ông ta muốn làm gì, nhưng ông ta bị lợn rừng ủi ở đất nhà tôi, hình như bị thương rất nặng."
"Đúng, lợn rừng. Ừm, không phải lợn nhà, mà là lợn rừng được cục lâm nghiệp quản lý, động vật bảo tồn cấp hai của quốc gia ấy."
"Tôi sợ ông ta đổ vạ cho tôi, mai tôi có cần đến đồn trình báo gì không?"
"À phải rồi, đồ đạc của ông ta còn sót lại một túi ở đất nhà tôi, có cần tôi mang qua cho các anh không?"
Người nghe điện thoại từ lúc đầu còn ngái ngủ, nghe đến đây đã tỉnh hẳn.
Chuyện lạ năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều.
Nửa đêm mò đến đất nhà người ta, không biết làm gì, hoặc là không làm gì mà lại bị lợn rừng ủi cho không rõ sống chết.
Chẳng biết nên bắt đầu từ đâu nữa.
"Được rồi, mai tôi sẽ mang cái túi đó đến đồn, tiện thể viết tường trình, tốt, làm phiền anh."