Chương 29: Cơm tối
Giang Đồ cùng Bách Văn Thao cùng nhau kinh hãi nhìn gian bếp đen sì trước mắt, còn tản ra mùi vị quỷ dị, đồng loạt lùi lại ba bước.
Mặt bàn inox ngày nào, giờ đã bị mỡ màu nâu bám đầy, thức ăn thừa vương vãi lẫn lá cây thối rữa.
Máy hút mùi cũng chẳng còn rõ hình dáng, vết đen từ trên tường chảy dài xuống mặt bàn.
Ngay cả trần nhà cũng đầy những giọt dầu, cảm giác như thể một lúc nào đó, dầu sẽ tí tách xuống đất hoặc rơi trên quần áo.
Nhất là Bách Văn Thao, hồi tưởng lại gần một tháng nay mình đã ăn đồ ăn do nhà bếp này làm ra, cả người bỗng thấy khó chịu.
Dạ dày cậu ta cuộn lên, đồ ăn trưa như muốn trào ngược ra ngoài.
Cậu cố gắng lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhắn tin vào nhóm, rồi không nhịn được nữa chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo.
Không thể chỉ mình cậu chịu tội, nôn!
"Tao mà để thằng cha đầu bếp kia quay lại, tao làm cháu nó luôn!" Cậu ta vịn tường, nôn ra toàn nước chua, vành mắt phiếm hồng.
Một sinh viên ưu tú, tuấn tú, khiêm tốn, giờ lại phun ra những lời thô tục, thật là lợi hại.
"Ọe!"
Giang Đồ nghe tiếng nôn mửa sau lưng, không chút lưu luyến quay đầu bỏ đi. Anh quyết định, sau này cơm cứ làm ở nhà rồi mang qua.
"Nồi cơm điện, tôi tự mua cho lành." Anh nói thêm.
Cảnh tượng vừa rồi thật sự khiến anh rợn cả tóc gáy.
Mẹ anh vốn mở tiệm cơm.
Trong ấn tượng của anh, gian bếp tiệm cơm dù không sáng bóng như gương thì cũng phải sạch sẽ tươm tất.
Mỗi ngày trước và sau khi làm việc đều có người quét dọn, lau chùi.
Thậm chí mỗi tháng còn có thời gian ngừng kinh doanh để khử trùng.
Còn gian bếp kia, chờ ruồi muỗi tỉnh dậy, đám sinh viên chắc mỗi ngày được ăn thêm đồ nhắm.
Không được, không nghĩ nữa, anh cũng muốn nôn theo.
"Cầm hóa đơn đi, về tôi thanh toán cho." Bách Văn Thao cố gắng gọi với theo Giang Đồ.
Cậu ta giờ chỉ muốn đi bệnh viện rửa ruột.
Vương Thi Vũ cùng đám bạn tức giận chạy tới, chỉ thấy bóng lưng Giang Đồ rời đi, cô ta giận dữ nói: "Bách Văn Thao, cậu làm trò gì ghê tởm vậy hả?"
"Ghê tởm?" Bách Văn Thao nôn đến chân run rẩy, "Tụi mày tự vào mà xem. Ọe. Ợ!"
"Cái phòng bếp đó, trừ khi xây lại chứ tôi không nghĩ ra cách nào cứu vãn."
Đám người bán tín bán nghi đi vào trong.
Cánh cửa sắt to đùng trước giờ không mở, giờ mở toang, không cần vé vào cửa, tha hồ tham quan.
"Má ơi, vãi cả chưởng."
"Ọe!"
"Mấy cậu bảo, cơm của giáo sư cũng từ đây mà ra hả?"
"Đừng, đừng nói nữa, báo... báo cáo thôi. Ọe!"
Bỗng dưng, bên ngoài tường xuất hiện một loạt người vịn tường nôn mửa. Quả thực là kỳ quan.
Một người vừa nôn vừa hỏi: "Các cậu bảo, có khi nào họ tắm cho đồ ăn của mình không?"
"Ọe..."
"Câm miệng."
"Á!" Có người vì lỡ lời mà bị đánh.
Khi Giang Đồ lái xe từ huyện về, giật mình thấy một loạt sinh viên đang ngồi trên vỉa hè ven đường, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.
Khuôn mặt ai nấy trắng bệch, cùng với linh hồn bán trong suốt bay lơ lửng từ khóe miệng, xếp thành một hàng thật chỉnh tề.
Anh dừng xe, lộ vẻ cười hỏi: "Tối nay còn ăn cơm không?"
"À... cơm..." Hùng Minh ngơ ngác lặp lại, nhấp một ngụm thuốc dạ dày trong bình giữ nhiệt, thần tình chết lặng.
"Tỏi hương sườn, tam tiên, với canh đậu hũ, không ăn thì tôi khỏi làm."
Giang Đồ nói thật lòng.
Anh nghĩ đám sinh viên này bị sốc nặng như vậy, ăn không ngon miệng cũng là chuyện bình thường.
Tỏi hương sườn!
Tam tiên!
Còn có canh!
"Ăn, muốn ăn." Vừa nghĩ đến thực đơn, Hùng Minh lập tức sống lại, gật đầu lia lịa.
Sợ chậm một giây thì bữa tối thịnh soạn kia sẽ biến mất.
Vừa nôn hết cả rồi, không ăn là đói đó.
"Được, vậy báo cho mọi người đi."
Sau khi Giang Đồ rời đi, đám sinh viên trắng bệch như vừa được an ủi, khôi phục chút huyết sắc.
Tống Quân vẫn còn cảm giác buồn nôn, quyết định phái bà thím khó ưa nhất trong thôn đến để "hỏi thăm" cái tên bị heo ủi kia!
...
Xương sườn dùng dao chặt thành từng đoạn ngắn, ngâm vào nước cho ra hết huyết.
Trong lúc đó, tranh thủ lấy củ tỏi mới mua ở chợ ra, đặt lên thớt, dùng sống dao vỗ nhẹ, vỏ tỏi bong ra, dễ dàng lấy được những tép tỏi trắng ngần.
Tỏi hương sườn, chủ yếu là ở tỏi.
Ướp sườn cũng cần chú ý, phải dùng nước rau củ, thường là hành tây, cần tây hoặc củ cải trắng các loại, vừa khử tanh lại có hương vị.
Anh còn cho thêm chút dứa, như vậy không chỉ khiến sườn có mùi trái cây mà còn làm thịt mềm hơn.
Để thịt sang một bên, trước phi tỏi băm, phải phi đến khi vàng ruộm chứ không cháy, như vậy tỏi mới không bị đắng mà hương vị lại được kích thích tối đa.
Tỏi hương sườn là món ăn tốn công, muốn ngon thì phải chiên dầu, còn phải chiên hai lần.
Giang Đồ vừa làm vừa cảm thán, món này ngoài chợ bán đắt cũng phải, không phải là không có lý do.
Cũng may anh tranh thủ lúc rảnh rỗi chuẩn bị xong nguyên liệu cho món tam tiên, rồi dùng chung nồi chiên sườn để chiên luôn.
Đỡ lãng phí.
Khi mùi thơm từ trong bếp bắt đầu lan tỏa ra sân,
Đàn heo bên ngoài cũng bắt đầu ủn ỉn.
Đám sinh viên đã quên sạch cái bếp thảm họa, mỗi người cầm ca-mèn, ngóng trông ra đường xi măng phía ngoài trạm dịch vụ.
Ai không biết còn tưởng là mấy bà vợ trẻ đang chờ chồng về.
Bọn họ vừa nôn một trận, trong bụng chẳng còn gì, buổi chiều lại phát huy tinh thần cần cù cao độ, dọn dẹp nhà ăn từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, không bỏ sót một ngóc ngách nào.
Mấy viên gạch men sứ kia, cái nền nhà kia, giờ soi được cả bóng người.
Còn về cái gian bếp, trước đây không cho vào, sau này cũng đừng hòng bén mảng tới.
Việc này cứ giao cho thôn trưởng lo liệu, bọn họ đảm bảo không vượt quá giới hạn.
"Tới, tới rồi, Giang ca nhắn tin bảo tới." Hùng Minh giơ điện thoại hô.
"Tôi lập nhóm cho mọi người rồi, sau này mọi người đều xem được thông báo."
Cậu ta vừa dứt lời, có người đã chạy ra đường xi măng, nhìn thẳng về phía tây.
Quả nhiên, một chiếc xe bán tải màu trắng xuất hiện từ hướng tây.
"Ồ!" Đám người hoan hô!
"Xếp hàng, xếp hàng, để lại ấn tượng tốt cho Giang ca, chúng ta hợp tác mới vui vẻ được."
"Nhanh, động não!" Vương Thi Vũ vung ca-mèn chỉ huy.
Người đầu tiên đứng ở chiếc bàn mà bọn họ vừa dọn dẹp xong chiều nay.
Hùng Minh đứng thứ hai.
Giang Đồ từ thùng xe sau chuyển xuống một hộp đựng thức ăn giữ nhiệt cực lớn, mang vào phòng ăn.
Trần Nhất Phàm và Hùng Minh thấy vậy, vội đưa hộp cơm của mình cho người phía sau giữ hộ, chạy ra phía trước giúp đỡ.
"Cảm ơn." Giang Đồ gật đầu với họ, cùng nhau mang nốt đồ còn lại vào trong.
"Một mặn, một chay, một bát canh. Món chính là cơm dẻo."
Giang Đồ lần lượt mở nắp hộp.
"Oa..."
Một đám sinh viên đồng loạt kinh hô, "Thơm quá!"
Những miếng sườn màu cánh gián phủ đầy những vụn tỏi vàng ruộm to nhỏ, giống như đậu phộng rang vậy.
Mùi tỏi nồng nàn hòa quyện với mùi thịt một cách hoàn hảo, không hề gây khó chịu mà còn kích thích vị giác, khiến ai nấy đều ứa nước miếng.
Mỗi lần Giang ca múc một muỗng lớn, họ đều nghe thấy tiếng vỏ ngoài giòn tan bị vỡ vụn.
Nghe thật đã tai, thật quyến rũ.