Huyền Kinh thành, Trạng Nguyên lâu.
Một đám thư sinh tụ tập lại, xem mấy quyển cổ tịch mới xuất hiện gần đây gây chấn động thiên hạ.
Từ sau khi cổ tịch xuất hiện, các tiệm sách trong thành không ngừng in thêm. Dù là vậy, sách được phát hành vẫn không đủ cầu. Đám thư sinh này cũng phải rất vất vả mới mua được mấy quyển vào hôm nay, bèn mời một đám bằng hữu đến đây cùng thưởng thức.
“Thượng thiện nhược thủy, thủy lợi vạn vật nhi bất tranh. Diệu, diệu quá!”
“Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Chỉ mấy chữ mà đọc vào lại thấy vô cùng huyền diệu, bộ kinh này thật không tầm thường!”
“Theo ta thấy, chỉ ba ngàn chữ này thôi đã bằng tất cả những bài ta từng đọc trước đây rồi!”
“Ta cũng có cảm giác như vậy!”
“Không không không, theo ta thấy, độ tinh diệu của quyển “Dịch” còn hơn cả “Đạo Đức” nữa. Tuy rằng văn tự thâm sâu khó hiểu, nhưng chữ nào cũng như trân châu, tựa như hàm chứa chân lý trời đất.”
“Chính là như vậy, thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức! Nói trúng tiếng lòng của chúng ta!”
Các thư sinh thảo luận sôi nổi, trông như đang chìm đắm trong đó.
Lúc này, một người trong đó bỗng thở dài nói: “Không ngờ văn tự tinh diệu tuyệt luân như vậy lại bị chôn sâu dưới đất mấy ngàn năm mà không ai biết. Mỗi khi nghĩ đến đây, ta lại đau lòng khôn xiết!”
Câu nói này cũng khiến mọi người đồng tình.
“Đúng vậy, tiên sư lúc còn sống thích đọc sách nhất. Nếu ông ấy có thể đọc được mấy quyển kinh thư này thì không biết sẽ vui đến mức nào.”
“Các nho sĩ trong thiên hạ trước đây không thể nghe được bộ kinh thư này, đều là bất hạnh cả!”
“Thế nhưng, mấy bộ kinh thư này thật sự là do người đời trước viết nên, bị thất lạc vì chiến loạn, chỉ còn quyển sách lưu giữ trong mộ cổ sao? Ta xem “Nam Hoa”, “Luận Ngữ”, những sự vật, nhân vật trong đó đều không được ghi chép trong sử sách.” Trong đám người, có một giọng nói hơi đột ngột.
Mọi người sửng sốt trước tiên, sau đó dứt khoát đưa ra kết luận.
“Chắc chắn là như vậy. Văn tự như thế này, tuyệt đối không phải người hiện tại có thể ngụy tạo được. Sử sách hiện tại chỉ có lịch sử gần ba ngàn năm. Trước ba ngàn năm thì về cơ bản là không có ghi chép chi tiết. Những bộ sách kinh điển này chắc hẳn là sản vật của thời đó.”
“Ta nghe nói, khi phái Phỏng Cổ vào triều đã từng nói, thời thượng cổ có trăm nhà đua tiếng, những bộ sách kinh điển được sinh ra thật sự nhiều không đếm xuể như sao trên trời. Mấy quyển kinh thư chúng ta đọc hiện tại chẳng qua chỉ là một phần rất nhỏ trong đó mà thôi.”
Lời này vừa nói ra lập tức khiến tửu lâu vang lên một trận kinh hô.
“Lại có chuyện này sao!”
“Chỉ cần nghĩ đến việc còn nhiều bài viết kinh điển như vậy chôn sâu dưới đất, không thấy nhân gian, ta lại đau lòng khôn xiết, đêm không thể chợp mắt!”
“Không biết những bộ sách kinh điển khác là dạng gì nữa.”
“Thế nhưng dù sao thì những cổ tịch này cũng được cất giấu trong các ngôi mộ cổ. Chuyện phái Phỏng Cổ nói là tìm kiếm những bộ sách kinh điển bị thất lạc thật sự có vi phạm luân thường đạo lý.”
Đám thư sinh theo bản năng muốn lên tiếng đồng tình, nhưng nghĩ đến vô số bài viết kinh điển còn đang nằm dưới đất chờ được khai quật, giọng điệu của bọn họ không còn kiên quyết như vậy nữa.
“Chẳng phải người đứng đầu phái Phỏng Cổ đã nói rồi sao, bọn họ làm chuyện bảo vệ, khai quật để bảo tồn chứ không phải phá hủy.”
“Đúng vậy, ta nghe nói mỗi khi bọn họ khai quật một ngôi mộ cổ sẽ không giống như bọn trộm mộ trước đây phá hủy bừa bãi, chỉ lấy vàng bạc mà sẽ cẩn thận lấy hết các đồ vật bên trong ra, từng cái một được bảo quản cẩn thận. Nếu có hỏng hóc thì còn có người chuyên phụ trách sửa chữa.”
“Quả thật không thể đơn giản đánh đồng bọn họ với bọn trộm mộ.”
Tuy nhiên, vẫn còn khá nhiều người trong số họ phản đối.
“Chẳng qua chỉ nói dễ nghe mà thôi. Có gì khác nhau đâu? Ở đây có ai mà không có tổ tiên chứ? Nếu như phần mộ của tổ tiên nhà ngươi bị khai quật như vậy, ngươi sẽ nghĩ sao?”
“Chuyện mở đầu tiên lệ này tuyệt đối không thể làm, nếu không sẽ để lại tai họa vô cùng. Chúng ta nên cố gắng ngăn cản.”
“Chính là như vậy.”
Còn một số người không bày tỏ ý kiến của mình, đóng vai trò là người hòa giải.
“Chuyện này chắc hẳn thánh thượng và các đại thần trong triều đã có phán đoán từ lâu, chúng ta cũng không cần lo lắng quá mức.”
“Cứ chờ xem đã, cứ chờ xem đã.”
Theo “Đạo Đức” được truyền khắp thiên hạ, khắp nơi trong Đại Huyền đều bùng nổ tranh luận gay gắt.
Những cảnh tượng tương tự như ở Trạng Nguyên lâu ngày hôm nay không biết có bao nhiêu.
Lý Phàm biết rằng muốn thay đổi suy nghĩ của người trong thiên hạ trong thời gian ngắn chắc chắn là không thể.
Hiện tại chẳng qua chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Nhưng Lý Phàm không hề lo lắng rằng chuyện này không thành.
Đương kim thiên hạ, người nắm quyền phát ngôn chung quy vẫn là đám nho sĩ.
Có vô số kinh điển làm mồi nhử, Lý Phàm không sợ đám nho sĩ này không tuân theo.
Huống hồ, Lý Phàm cũng không cần đám người này ủng hộ, chỉ cần bọn họ không nhảy ra phản đối là được.
……
Cùng lúc âm thầm mưu cầu thiên hạ, Lý Phàm cũng từng bước nâng cao mức độ ảnh hưởng của phái Phỏng Cổ trong thế tục.
Năm Định Tiêu thứ sáu, thiên tử đột nhiên mắc trọng bệnh, nằm liệt giường. Các thái y đều không có cách nào. Lúc này, phái Phỏng Cổ cầm một viên đan dược vào triều. Nói rằng viên đan dược này được tìm thấy trong một ngôi mộ cổ, nghi ngờ là tiên nhân lưu lại, có hiệu quả cải tử hoàn sinh. Uống vào có thể giải nguy.
Lúc đầu thiên tử không để ý, nhưng khi cơ thể của ông ta ngày càng yếu đi, mắt thấy sắp chết, ông ta vẫn ôm tâm lý có bệnh thì vái tứ phương, uống viên đan dược đó.
Không ngờ đan dược quả thật có hiệu quả thần kỳ, chỉ mấy ngày sau, thiên tử đã hồi phục như cũ.
Triều đình chấn động, quần thần bàn tán xôn xao.
Hoàng đế còn ban đêm triệu kiến người đứng đầu phái Phỏng Cổ vào cung, hỏi cặn kẽ về tiên nhân, liên tiếp mấy ngày không lên triều.
Từ sau chuyện này, hoàng đế rất tin tưởng vào sự tồn tại của tiên nhân. Ngầm ra lệnh cho tâm phúc trong quân phối hợp với phái Phỏng Cổ tìm kiếm dấu vết tiên nhân trong mộ cổ.
Năm Định Tiêu thứ chín, phái Phỏng Cổ tổ chức một buổi triển lãm trong Huyền Kinh thành, mời các đại thần trong triều và các vương công quý tộc trong kinh đến xem.
Tuy rằng những người này cũng rất giàu có, hiểu biết rộng, nhưng sau khi nhìn thấy từng món bảo vật hiếm có trong triển lãm, tất cả đều chìm đắm trong đó, lưu luyến quên về.
Sau chuyện này, phái Phỏng Cổ càng dỡ bỏ hạn chế, người dân bình thường chỉ cần mua vé là có thể vào xem.
Huyền Kinh thành lập tức náo động.
Vô số người xếp hàng muốn vào triển lãm để xem bảo vật. Số lượng người quá đông dẫn đến ách tắc giao thông ở kinh thành. May mắn thay thánh thượng ra lệnh, có doanh trại Đốc Vệ mặc giáp duy trì trật tự nên mới không gây ra hỗn loạn lớn hơn.
Tình trạng này kéo dài hơn nửa tháng.
Sau đó, triển lãm không những không dừng lại mà còn bắt đầu lưu diễn khắp nơi, triển lãm ở khắp nơi trong Đại Huyền.
Năm Định Tiêu thứ mười một, Giang Hoài phủ phá được một vụ án trộm mộ ác tính, bắt được một nhóm trộm mộ hơn trăm người.
Nhóm người này khai quật mộ cổ trong núi sâu, gây ra tổn thất không thể ước tính được.
Theo luật, toàn bộ nhóm người này phải bị xử tử hình.
Thế nhưng vụ án này có quá nhiều người tham gia, liên lụy quá rộng, Tri phủ Giang Hoài phủ là Lý Phàm không dám tự tiện làm chủ, viết một bức thư, dùng tám trăm dặm đưa gấp đến Huyền Kinh thành, xin thánh thượng phán quyết.
Có đại thần nghe được thì cực kỳ tức giận, dâng sớ xin chém đầu ngay lập tức.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là tuyệt đại đa số triều thần lúc này lại im lặng.
Hoàng đế cũng dập hết một loạt tấu chương, không bày tỏ ý kiến.
Phải một tháng sau, ý chỉ của hoàng đế mới từ từ đến.
Không xử tử hình, chỉ phán làm nô lệ, thu vào trong kinh.
Các đại thần trong triều cũng gần như không dâng sớ phản đối.
Lý Phàm nhìn thánh chỉ, mỉm cười, biết đại thế đã thành.