Lý Phàm càng đọc phần miêu tả về Tiên Đạo trong “Ngũ Linh Cảm Khí Pháp” càng cảm thấy rợn tóc gáy.
Trước Kim Đan kỳ còn khá bình thường, hấp thu linh khí của đất trời, mượn dùng kỳ vật của đất trời, tìm tòi học hỏi đạo pháp của đất trời.
Sau khi đến Nguyên Anh kỳ, phong cách liền dần trở nên điên cuồng.
Cướp lấy tinh hoa của đất trời, rút lấy tủy của đất trời, tế bái linh hồn của đất trời...
Cho đến cuối cùng là nghịch lại quy luật của đất trời.
Chỉ cần đọc những câu chữ này thôi cũng khiến người ta tim đập chân run.
Thiên Đạo cao cao tại thượng, nuôi dưỡng vạn vật.
Tiên tu hành giả tu luyện như vậy, chẳng khác nào là phản bội lại Thiên Đạo, đại nghịch bất đạo.
Điều này đại biểu cho cái gì, lẽ nào tiên tu hành giả lại không biết sao?
Chẳng qua phương thức tu luyện này, tiến bộ quá nhanh.
Trong sách ghi lại, từ sau khi Tiên Tôn truyền đạo, một đám phàm nhân vốn không thể tu hành chỉ trong mấy chục năm đã bất ngờ nổi lên.
Tiên tu hành giả có tu vi Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần… liên tiếp xuất hiện như nấm mọc sau mưa.
Sự phồn vinh của tiên tu giới lúc đó, quả thực là Kim Đan khắp nơi, Nguyên Anh không đáng giá.
Mà những tiên tu hành giả vốn kiên trì cổ pháp tu hành, nhìn tu vi của mình bị một đám phàm nhân nho nhỏ dễ dàng vượt qua, còn bao nhiêu người có thể kiên trì bản thân, không đi thử xem tiên tôn chi pháp?
Vì thế, cổ pháp tu hành ngày càng suy bại; tân pháp dần dần thay thế.
Sau ngàn năm tân pháp phổ cập, tiên tu giới cũng đạt đến đỉnh cao.
Đáng tiếc, thiên lý sáng tỏ, cực thịnh tất suy.
Vô số tiên tu hành giả như lang như hổ tham lam cướp đoạt tài nguyên của đất trời, không hề tiết chế.
Ngay cả thiên kiếp ngày càng nhiều cũng không thể áp chế được tiên tu hành giả càng ngày càng nhiều.
Vì thế, cuối cùng có một ngày, Thiên Đạo phản kích giáng xuống.
Thiên địa biến hóa, đại kiếp giáng xuống.
Từ đó, không thể cùng tu tiên pháp!
Tiên tu giới đang phát triển phồn vinh giống như bị đập cho một gậy.
Tiên tu hành giả vì một đường sinh cơ, rơi vào vô tận tàn sát lẫn nhau.
Trong thời gian rất dài, tiên tu giới đều có chút tàn tạ suy bại.
Dùng thời gian mấy ngàn năm mới dần dần hòa hoãn lại.
Tiên tu hành giả hiện nay, đã quen với ác ý của thiên địa.
Bọn họ tổng kết kinh nghiệm bài học, tại tiên tu phế thổ sau đại kiếp, kiến lập một trật tự tiên tu hoàn toàn mới.
…
Nguồn gốc của tiên tu giới đương thời giới thiệu xong, nội dung trong sách sau đó chính là “Ngũ Linh Cảm Khí” rồi.
Nếu một phàm nhân trừ bỏ chướng khí không thể dễ dàng dẫn khí nhập thể, có thể nuôi dưỡng ngũ linh của bản thân, cưỡng ép hấp thu thiên địa linh khí, sau đó luyện hóa, đột phá đến Luyện Khí kỳ.
Cái gọi là ngũ linh, chính là chỉ năm loại cảm xúc bẩm sinh của con người.
Tham lam, sợ hãi, phẫn nộ, chán ghét, duy ngã.
Năm loại cảm xúc này ẩn giấu trong lòng người, dùng mãi không hết, sinh ra không ngừng.
Ngũ linh cảm khí chính là dùng ngũ linh này làm động lực, bồi dưỡng [thiên địa chi căn] trong đan điền.
Thiên địa chi căn nối liền đan điền của tiên tu hành giả với thiên địa, một khi hình thành, tiên tu hành giả có thể thông qua nó hấp thu mạnh mẽ thiên địa linh khí, hóa thành thứ mình dùng.
So với cổ pháp tiên tu đều xem tư chất, ngũ linh cảm khí chi pháp nổi bật một chữ ổn định.
Người có tư chất cực tốt, một ngày một đêm là có thể tu ra thiên địa chi căn, bước lên con đường tiên tu.
Mà cho dù người không có một chút tư chất tiên tu nào, cũng có thể thông qua công phu mài mòn, nửa năm là có thể hình thành thiên địa chi căn của mình.
Nắm giữ phương pháp dẫn khí nhập thể, từ sau đó, mỗi ngày Lý Phàm đều ở trong nhà tu hành bộ “Ngũ Linh Cảm Khí Pháp” này.
Hắn đã có chuẩn bị tâm lý, con đường tiên tu của mình có lẽ sẽ không thuận lợi như vậy.
Thế nhưng cứ như vậy ngày qua ngày, ba năm trôi qua, Lý Phàm vẫn không dẫn khí thành công.
Lý Phàm rất rõ ràng về thiên phú tu hành của mình, tư chất trung đẳng, không tính là thiên tài, nhưng cũng tuyệt đối không tính là kém.
Tình huống trước mắt này, thật sự là nguyên nhân khác.
“Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú… Thật sự là họa phúc khó lường.” Trong lòng Lý Phàm có chút bất đắc dĩ.
Ngũ linh cảm khí này cần năm loại cảm xúc làm nhiên liệu, thúc đẩy thiên địa chi căn thành hình.
Nhưng Lý Phàm tu hành Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú, năm loại cảm xúc này tích lũy cực ít.
Cho dù hắn không cố ý vận hành luyện tâm chú, cũng giống như bản năng, tự phát nghiền nát những cảm xúc tiêu cực này trong đầu.
Tương đương với là trọng tải tiến lên, cũng dẫn đến tiến độ của Lý Phàm cực kỳ chậm chạp.
Lý Phàm cũng từng thử không dùng thiên địa chi căn, tự mình dẫn khí nhập thể.
Nhưng hiển nhiên hắn không có thiên phú như Tiêu Hằng.
Linh khí ở bên ngoài hoàn toàn không để ý tới hắn.
Không có người khác chỉ dẫn, toàn dựa vào bản thân mò mẫm, Lý Phàm thật sự không nắm chắc được bao lâu mới có thể dẫn khí nhập thể.
Cho nên Lý Phàm vẫn quyết định ngoan ngoãn dùng ngũ linh cảm khí pháp đột phá đến Luyện Khí kỳ.
Chậm là chậm một chút, nhưng thắng ở ổn định.
Lý Phàm không thiếu nhất chính là thời gian.
Ba năm vừa mới bắt đầu, Hà Chính Hạo cũng từng phái người đến hỏi thăm tình hình tu luyện của Lý Phàm.
Nhưng sau khi Lý Phàm rất lâu không có tiến bộ, cũng không phái người đến nữa.
Bên này Thiên Bảo Lâu, bởi vì có Lý Phàm và Tiêu Hằng, tuy rằng không có Vạn Hoa Thương Hội làm chỗ dựa, nhưng tình trạng kinh doanh ở đảo xung quanh lại tốt hơn.
Không ai muốn đắc tội một thương hiệu có bối cảnh tiên sư, hết mức có thể tránh xung đột với Vạn Bảo Lâu.
Vì thế Vạn Bảo Lâu trong ba năm này ra sức khai thác thị trường, một mảnh phồn vinh hưng thịnh.
Ân Vũ Trân càng thêm tự tin, mài đao soàn soạt, chuẩn bị trở về Dạ Lam đảo đoạt lại quyền khống chế tổng bộ Thiên Bảo Lâu.
…
Đối với chuyện bên ngoài, Lý Phàm cũng chỉ thỉnh thoảng quan tâm một chút.
Phần lớn tinh lực của hắn, đều tập trung vào việc bồi dưỡng thiên địa chi căn.
Đáng tiếc là, chuyện này thật sự không vội được.
Lý Phàm ước chừng, nếu không có bất ngờ, bản thân còn cần khoảng hai năm nữa mới có thể thành công.
Ở trong nhà đã rất lâu rồi, hôm nay, Lý Phàm muốn ra ngoài đi dạo.
Không kinh động bất kỳ ai, hắn thay một bộ quần áo, đội một chiếc mũ nỉ, đến phường thị ở Lưu Ly đảo.
So với ba năm trước, nơi này dường như không có bất kỳ biến hóa nào.
Tiếng mặc cả, tiếng mời chào khách hàng, tiếng chơi đùa ầm ĩ.
Ở nơi này, Lý Phàm cảm nhận được “hương vị con người” đã lâu không thấy.
Các loại suy nghĩ trong đầu giống như cây khô được tưới nước, điên cuồng hiện lên.
Chỉ một khắc này, tiến độ của thiên địa chi căn, đã so với hắn ở trong nhà đóng cửa khổ tu ba ngày còn nhiều hơn.
Lý Phàm bừng tỉnh đại ngộ.
Đối với tiên tu hành giả bình thường mà nói, bế quan, tĩnh tâm khổ tu là cần thiết, bởi vì người bình thường căn bản không thiếu ngũ linh làm nhiên liệu đó.
Mà tình huống của Lý Phàm đặc biệt, trong đầu luyện tâm chú luôn luôn vận chuyển, những tạp niệm này đều hóa thành dinh dưỡng mạnh mẽ cho tinh thần của bản thân.
Mà hiển nhiên ngũ linh cảm khí pháp không cao cấp bằng Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú, không cướp đoạt được bao nhiêu, chỉ có thể nhặt nhạnh mấy thứ sót lại.
Hiện tại Lý Phàm còn chưa thể thay đổi hiện trạng này, muốn tăng nhanh tốc độ thành hình của thiên địa chi căn, cần phải gia tăng tạp niệm mỗi ngày sinh ra trong đầu mình.
Hiển nhiên bế quan mỗi ngày là không được, còn cần nhập thế.
Sau khi nghĩ rõ ràng đạo lý này, trong lòng Lý Phàm có chút vui vẻ.
Xem ra, có lẽ không cần hai năm, hắn có thể bước vào Luyện Khí kỳ rồi.
…
“Lý trưởng lão?” Ngay lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói có chút quen thuộc.
Lý Phàm quay đầu lại, nhìn thấy đối phương, dừng một lát, mới nhớ ra là ai.
Chính là người đã từng có duyên gặp một lần, thuyền trưởng của Thương Thuyền Thương Viễn, Trương Hạo Ba của Lưu Ly đảo.