Chương 67. Lưu Ly châu tuyệt tích
Công pháp, tài nguyên, phụ trợ tu luyện...
Vạn Tiên Minh này thật đúng là bắt chẹt gắt gao tu sĩ.
Trong lòng Lý Phàm nghĩ, vừa tìm kiếm nhiệm vụ thích hợp với mình.
Kiếm độ cống hiến chỉ là thứ yếu, mục đích chủ yếu của Lý Phàm vẫn là tìm cơ hội ra ngoài, lấy ra thuyền Thái Diễn giấu trong ‘Hoàn Chân’.
Trong thuyền Thái Diễn còn giấu không ít vàng bạc châu báu, còn một kỳ vật thiên địa khác: Chỉ Bộ Tàn Bia.
Chắc hẳn có thể đổi không ít độ cống hiến.
Còn vì sao không trực tiếp thả ra trên đảo Vạn Tiên...
Hắn lại không ngốc, làm như vậy không phải trực tiếp nói cho người khác biết trên người mình có dị bảo à.
Lý Phàm tin, mỗi một tấc đất trên đảo Vạn Tiên đều nằm trong phạm vi giám thị của Thiên Huyền cảnh.
Nếu đưa tới ánh mắt của đối phương vậy thì phiền phức rồi.
Tuy nói ‘Hoàn Chân’ có thể hóa thực vi hư nhưng cũng cần ý thức bản thân điều khiển.
Lỡ như có đại năng xuất thủ, trực tiếp định trụ thần thức của Lý Phàm hắn, làm hắn không cách nào suy nghĩ thì sao?
Vậy chẳng phải hắn vô lực xoay chuyển, mặc người chém giết rồi hả?
Cho dù có một chút khả năng như thế, Lý Phàm cũng sẽ không mạo hiểm làm.
Huống chi, nhìn từ uy năng Thiên Huyền Kính bày ra, Tu Tiên giới hiện nay chắc chắn tồn tại loại cường giả cấp bậc này.
Bất kể nói thế nào, chú ý cẩn thận là nguyên tắc đầu tiên khi Lý Phàm làm việc.
...
Đúng lúc này, Lý Phàm bất chợt nhìn thấy mấy chữ quen thuộc trong một đống nhiệm vụ.
“Đảo Lưu Ly.”
Trong lòng hắn vui vẻ, vội vàng nhận trước nhiệm vụ.
Sau đó cẩn thận xem xét nội dung nhiệm vụ.
Thì ra trong Vạn Tiên Minh, đặc sản đảo Lưu Ly Lưu Ly châu đã dùng hết.
Mà dựa theo quy định, lần nộp lên sau còn phải chờ nửa năm sau.
Luyện đan cần gấp, vì thế Đan phòng ban bố uỷ thác, tuyển người đến đảo Lưu Ly lấy ít nhất hai mươi viên Lưu Ly châu.
Thù lao dựa vào chất lượng và số lượng của Lưu Ly châu quyết định.
Lưu Ly châu này từ lúc Lý Phàm đi vào đảo Lưu Ly thì có nghe nói, ngẫu nhiên sẽ sinh ra trong cơ thể cá Lưu Ly.
Chỉ là không biết dùng để luyện chế loại đan dược nào.
Nhưng nhiệm vụ này lại thích hợp cực kỳ với hắn.
Sau khi tiêu tốn năm điểm cống hiến độ mua một chiếc nhẫn trữ vật nhỏ nhất để che giấu, Lý Phàm cũng không trì hoãn, ra khỏi Thiên Huyền Kính, đi thẳng đến quảng trường truyền pháp.
Theo đường cũ trở về, Lý Phàm đi tới trước tượng đá lúc trước.
Lúc này Lý Phàm đã biết, vạn bức tượng trên quảng trường truyền pháp này, mỗi một bức đều đối ứng với một đảo trong biển Tùng Vân.
Đại trận truyền tống và đại trận hộ đảo của mỗi hòn đảo tương liên lẫn nhau.
Mà tượng đá trước mặt này tượng trưng cho đảo Lưu Ly, là một con cá Lưu Ly nhảy lên.
Sau khi khấu trừ một điểm độ cống hiến, Lý Phàm mở ra pháp trận truyền tống.
Lần này cảm giác choáng quả nhiên yếu đi không ít, rất nhanh Lý Phàm đã khôi phục lại.
“Không biết đạo hữu phương nào...” Giọng Hà Chính Hạo mơ hồ truyền đến.
“Ơ? Sao lại là ngươi?” Thấy rõ người tới, Hà Chính Hạo hơi nghi hoặc.
Lý Phàm lập tức kể lại nhiệm vụ mình nhận được, tới lấy Lưu Ly châu.
“Lưu Ly châu à, ta sai người mang ngươi đi lấy là được.” Hà Chính Hạo nghe xong cũng không để bụng, gật đầu nói: “Trái lại là tiểu hữu ngươi thích ứng rất nhanh đó, gấp gáp như vậy ra ngoài làm nhiệm vụ rồi.”
“Haiz, cuộc sống bức bách.” Lý Phàm giả vờ như có chút bất đắc dĩ nói.
Hà Chính Hạo lập tức bày ra vẻ mặt ta hiểu mà.
Theo người hầu đi tới Lưu Ly phủ, Lý Phàm gặp được Tiền quản sự phụ trách tài vụ.
Tiền quản sự cung kính quỳ rạp xuống đất, cũng không biết có nhận ra Lý Phàm hay không.
Suy cho cùng lúc trước Lý Phàm cũng từng phụ trách một đoàn thuyền của đảo Lưu Ly, cũng có duyên gặp mặt Tiền quản sự mấy lần.
Song cho dù nhận ra, phỏng chừng Tiền quản sự cũng sẽ giả vờ như không nhận ra.
Bất kể nói thế nào, trong mắt bọn họ, tiên sư là tồn tại cao cao tại thượng, tuyệt đối không thể đắc tội.
Nhận được mệnh lệnh, Tiền quản sự nhanh chóng lấy hết Lưu Ly châu tồn kho trong đảo ra ngoài.
“Khởi bẩm tiên sư, ở trên đảo hiện giờ chỉ còn lại hai mươi ba viên Lưu Ly châu. Đây cũng là toàn bộ đảo Lưu Ly chúng ta có thể thu thập gần đây. Nếu tiên sư còn cần, e rằng còn cần chờ thêm chừng một năm rưỡi nữa.” Tiền quản sự có phần sợ hãi nói.
“Ồ? Xảy ra biến cố gì rồi?” Lý Phàm hỏi.
“Không dám gạt tiên sư, dựa theo phản ứng của đoàn thuyền đánh bắt trên đảo, hình như là vì bắt giết quá độ, đàn cá Lưu Ly gặp được đã càng ngày càng ít. Sợ rằng phải chờ bọn chúng khôi phục tự nhiên một thời gian mới có thể đánh bắt lần nữa.” Tiền quản sự nói.
Lý Phàm nghe vậy, khẽ gật đầu.
Nhưng trong lòng lại chợt hiện ra Trương Hạo Ba nói với hắn.
“Việc này ta đã biết.” Lý Phàm thu Lưu Ly châu vào trong nhẫn trữ vật, không lập tức trở về mà là tới Thính U lâu trước.
Vào trong nhà, Lý Phàm chờ chốc lát, thả ra thần thức, sau khi bảo đảm Hà Chính Hạo không âm thầm nhìn trộm bèn thả ra thuyền Thái Diễn.
Sau đó nhanh chóng hoàn thành đổi chỗ của vàng bạc và Chỉ Bộ Tàn Bia trong thuyền Thái Diễn.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Lý Phàm lần nữa đi tới trong đại trận hộ pháp.
Đang muốn trực tiếp trở về đảo Vạn Tiên, Lý Phàm lại nghe thấy sau lưng truyền đến âm thanh.
“Xin tiểu hữu dừng bước!”
Tóc gáy Lý Phàm dựng lên, tức khắc quay đầu, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Hà Chính Hạo.
Hà Chính Hạo không rõ lắm, không biết vì sao Lý Phàm lại có phản ứng như thế.
May mà Hà Chính Hạo cũng không nghĩ nhiều mà cười híp mắt nhìn Lý Phàm, nói: “Đừng căng thẳng. Ta chỉ muốn hỏi là, không biết tiểu hữu có hứng thú với việc trấn thủ đảo không?”
“Dĩ nhiên không phải đảo Lưu Ly, mà là đảo Thái An phía tây đảo Lưu Ly.”
“Trấn thủ đảo Thái An và ta có quan hệ không tệ, bây giờ hắn đang gặp phải bình cảnh tu hành, muốn ra ngoài tìm kiếm cơ duyên.”