Chương 78. Thương xót phù hộ phàm nhân
Cho nên từng nhà bọn họ đều cung phụng tượng gỗ Lý Phàm, không ngừng cầu nguyện ngày đêm.
Lý Phàm cũng không thể làm gì được.
Thiên địa biến đổi lớn, hắn làm sao có thể chống đỡ được.
Tin tức tốt duy nhất là, trong ba năm này, có lẽ bởi vì phần lớn tu sĩ ở biển Tùng Vân đều đã chết sạch, sát ý giữa thiên địa nhằm vào tu tiên giả kia cũng từ từ tan đi.
Lý Phàm cũng mượn cơ hội này lại tu luyện từ đầu đến Luyện Khí trung kỳ.
“Chờ đến một ngày các ngươi không bái ta, ta sẽ trở về điểm neo.” Được một đám phàm nhân ngày đêm cầu nguyện đúng là một trải nghiệm kì lạ.
Hắn vận chuyển thần thông “Biện Cơ”, nhìn tử khí càng ngày càng dày đặc trên đầu phàm nhân, âm thầm quyết định.
“Chờ một chút, vì sao bên trong tử khí màu đen lại ẩn giấu một sợi màu trắng?”
Lý Phàm sững sờ.
Từ sau khi tu vi khôi phục, mỗi ngày Lý Phàm đều sẽ điều tra khí cơ của đảo Thái An.
Lần này thế mà chẳng biết vì sao lại phát hiện một chút hi vọng sống trước đó vẫn luôn không thể phát hiện ra.
Sinh cơ ư?
Lý Phàm vận chuyển ‘Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương’ tới cực hạn, phát hiện sinh cơ của đám người trên đảo Thái An lại đang ứng trên người mình!
Thế là càng thêm khó hiểu.
Sau khi liên tục xác nhận lại, lúc này Lý Phàm mới phát hiện, sinh cơ hoàn toàn chính xác bắt nguồn từ chính mình.
Nhưng không phải bản thân Lý Phàm, mà là một vật phẩm trên người hắn.
Một món đồ sắp bị hắn lãng quên.
Kỳ vật thiên địa: Thương Hải châu.
Bởi vì chưa thành hình, Thương Hải châu vẫn luôn bị hắn cất ở một góc nào đó bên trong thuyền Thái Diễn.
Cho tới hôm nay, dưới khí cơ chiếu rọi, Lý Phàm mới nhớ tới nó.
Khác với lúc nhìn thấy nó mấy chục năm trước, giờ phút này nó trở thành một mảnh xanh thẳm, quanh thân ẩn chứa hơi nước nồng đậm.
Phảng phất như thật sự có một mảnh biển cả đang thai nghén trong đó.
“Có biển cả chết đi, tất có biển cả sinh ra.”
Lý Phàm sững sờ nhìn Thương Hải châu trong tay, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, hắn điều khiển thuyền Thái Diễn bay lên, cứ luôn hướng lên trên, bay đến không trung trên vạn mét, nhìn xuống dưới.
Phía dưới biển Tùng Vân, bởi vì hạn hán đã lâu, từng mảng từng mảng thềm lục địa lớn bắt đầu hiện ra.
Từng dãy núi đáy biển cũng dần dần hiện ra chân dung.
Mà những hòn đảo nhỏ của biển Tùng Vân trước kia, đột nhiên biến thành đỉnh cao nhất của những dãy núi này.
Trước mắt Lý Phàm bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt nhiệt tình của Khấu Hồng.
Hắn từng nói với Lý Phàm như này: “Không sao. Nếu đạo hữu rời khỏi đây, có thể đến thành Lăng Thiên bên trong dãy núi Tùng Vân tìm ta.”
Lý Phàm nở nụ cười.
Biển Tùng Vân.
Núi Tùng Vân.
Thì ra là cùng một nơi.
Ở kiếp trước, Lý Phàm vào lúc thọ nguyên sắp hết thì dưới sự trùng hợp phá vỡ phong ấn tiên tuyệt đại trận, lần đầu tiên tới Tu Tiên giới.
Cảnh tượng hắn nhìn thấy lúc ấy là những dãy núi liên miên và một tòa thành nguy nga lơ lửng trên không.
Mà ở kiếp này, sau khi Lý Phàm đi vào Tu Tiên giới, hắn lại đi tới phía trên một mảnh biển rộng mênh mông.
Trước đó Lý Phàm không có suy nghĩ gì nhiều, chỉ cho là là trong lúc truyền tống đã xảy ra biến cố gì đó.
Cho tới hôm nay Lý Phàm nhìn thấy biển Tùng Vân khô cạn, nhìn thấy kỳ vật biển cả sinh ra, cuối cùng hắn đã hiểu ra.
Không có biến cố, nơi hắn đến sau khi qua tiên tuyệt đại trận đúng là cùng một vị trí.
Chẳng qua là, thời gian đi vào Tu Tiên giới hai lần là khác biệt mà thôi.
Ở kiếp trước Lý Phàm đi vào Tu Tiên giới, lúc ấy hắn đã tám mươi lăm tuổi, cũng chính là neo định sáu mươi lăm năm.
Mà ở kiếp này, Lý Phàm bốn mươi tuổi, sau khi tiến độ nạp năng lượng hóa hư đạt 100% tiến vào Tu Tiên giới.
Đó là neo định hai mươi năm.
Khoảng cách bốn mươi lăm năm, vừa gặp biển cả, vừa gặp dãy núi.
Cũng không thể trách Lý Phàm không suy nghĩ theo chiều hướng này.
Không tự mình trải qua, cho dù trước đó có người nói cho hắn biết sẽ xảy ra sự thay đổi nghiêng trời lệch đất như này, e là chắc chắn hắn cũng sẽ chỉ bán tín bán nghi mà thôi.
Cho nên Lý Phàm cười.
Một là cười bản thân dù sao cũng vẫn chưa thoát khỏi được tâm tính phàm nhân.
Nếu có thể liên hệ được lời nhắc nhở về các loại dị thường của Trương Hạo Ba và sự khác biệt giữa hai lần, có lẽ hắn có thể phát giác được lần trời đất thay đổi này từ sớm.
Hai là, bởi vì hắn rốt cục cũng thấy được hy vọng lần tai nạn này kết thúc.
Neo định năm mươi năm, Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử đến Đại Huyền. Khi đó, bọn họ tuyên bố mình đến từ thành Lăng Thiên dãy núi Tùng Vân.
Chắc hẳn từ trước đó, đợt hạn hán này đã là quá khứ.
Hải dương khô cạn biến thành dãy núi bừng bừng sức sống.
Bây giờ là neo định ba mươi tư năm, đã cách lúc đó không xa.
Không có hy vọng để chờ đợi là dày vò nhất, mà sau khi biết được kết quả cuối cùng, đợt hạn hán tưởng như không bao giờ kết thúc cũng trở nên không còn đáng sợ như trước.
Lý Phàm bình ổn tâm trạng, một lần nữa về lại đảo Thái An.
Nhìn những phàm nhân hoảng sợ, không thể chịu nổi một ngày, đã hơi mất cảm giác, chỉ có thể không ngừng cầu nguyện lễ bái ngày đêm, Lý Phàm truyền âm tới toàn đảo, nói cho bọn họ lần tai nạn này cuối cùng rồi sẽ kết thúc.
Có được chỉ thị của tiên sư, các cư dân trên đảo mừng rỡ như điên, một lần nữa dồn dập dấy lên hy vọng sinh tồn.
Lý Phàm thì lại bế quan, một lần nữa lấy ra Thương Hải châu.
“Một chút hy vọng sống chính là ở đây ư?”
Lý Phàm quan sát kỳ vật thiên địa xanh thẳm này.
Thần thức tràn vào trong đó lại như đá chìm đáy biển, thoáng cái đã biến mất không thấy gì nữa.
“Xem ra, muốn sử dụng nó còn phải tốn nhiều sức lực.” Lý Phàm thấy thế, suy tư nói.
Kỳ vật thiên địa chính là mấu chốt để thành tựu đạo cơ, tìm kiếm, sử dụng như thế nào đều là kinh nghiệm vô cùng trân quý.