Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường (Dịch)

Chương 30: Người kỳ lạ

Nghĩ đến đây, trong đôi mắt linh động của Tiểu Liên chợt lóe lên một tia khác thường. Trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng qua một vệt ửng hồng nhàn nhạt. Trần Diệp vừa trêu Tiểu Phúc, vừa hạ giọng nói: "Nhanh lên, Tiểu Liên, đổi lại đi." "Con bé tinh quái này, nó cố tình đấy." "Ta không chịu nổi nữa rồi." Nghe vậy, Tiểu Liên sững người, ánh mắt chạm vào Tiểu Phúc. Tiểu Phúc nhìn thấy Tiểu Liên, chớp chớp đôi mắt to đen láy, dang rộng vòng tay, như muốn được ôm. Tiểu Liên đặt tấm vải mới mua lên bàn, vội vàng chạy ra khỏi phòng, ngữ khí hốt hoảng nói: "Viện trưởng, ngài dỗ một lát nhé." "Ta... ta đi giặt y phục." "Tiểu Liên, làm người phải giữ chữ tín chứ..." Tiếng kêu than của Trần Diệp vang lên từ phía sau. "Ha ha ha..." Tiểu Phúc dường như nhìn thấy điều gì thú vị, cười không ngừng. Tiểu Liên bước ra khỏi phòng, đi vào sân. Nàng thấy Đại Minh ngồi trong thư phòng, chăm chú đọc truyện "Thủy Hử". Sau khi Trần Diệp chỉ dạy Đại Minh đọc một lần thì hắn đã đưa luôn "Thủy Hử" cho Đại Minh. Đại Minh rất thích, mỗi ngày đều có thể ngồi trên ghế đọc vài canh giờ. "Đại Minh, đưa y phục của ngươi cùng viện trưởng cho ta." Tiểu Liên đứng bên ngoài thư phòng, gọi Đại Minh. Đại Minh dừng động tác lật trang, trên mặt mang theo nụ cười ngây ngô, chạy ra khỏi thư phòng, trở về phòng của mình và Trần Diệp, lấy y phục bẩn đã thay ra đưa cho Tiểu Liên. Tiểu Liên bưng một chậu gỗ, đặt tất cả y phục vào trong rồi ra khỏi sân. Phía nam Dư Hàng huyện có một nhánh sông Tiền Đường, những người dân gần đó thường chọn giặt y phục ở đó. Tiểu Liên đi dưới nắng gắt đến bên sông, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Mặc dù thời tiết nóng bức, nhưng so với việc dỗ Tiểu Phúc, Tiểu Liên vẫn chọn ra ngoài giặt y phục. Đến bên sông, tiếng nước chảy róc rách, chỉ cần nghe âm thanh cũng có thể mang lại cảm giác mát mẻ. Tiểu Liên tìm một chỗ có bóng cây, đặt chậu gỗ xuống, xắn tay áo lên, đôi bàn tay trắng nõn ngâm mình trong dòng sông mát lạnh. Nàng múc một vốc nước, nhẹ nhàng phủ lên mặt, cái nóng oi bức lập tức được xua tan không ít. "Phù..." Tiểu Liên thoải mái nheo mắt, cảm thấy cả người đều mát mẻ hơn nhiều. Nàng cúi người xuống, ngâm y phục trong dòng nước, sau khi ngâm hoàn toàn thì cho vào chậu gỗ, lấy một ống tre đổ ra một ít bột màu trắng dạng hạt. Viện trưởng gọi thứ bột trắng này là bột giặt. Hiệu quả tốt hơn bồ kết gấp nhiều lần. Viện trưởng luôn lấy ra một số thứ kỳ lạ, mỗi lần đều khiến Tiểu Liên mở mang tầm mắt. Viện trưởng, quả thực là một người kỳ lạ. Rõ ràng có khả năng kiếm được rất nhiều tiền một cách dễ dàng, nhưng lại khăng khăng muốn mở một Dục Anh Đường. Tiểu Liên vừa giặt y phục, vừa suy nghĩ lan man. Thời gian trôi như nước chảy. Chẳng mấy chốc, Tiểu Liên đã giặt gần xong y phục trong chậu. Trên mặt sông cũng xuất hiện thêm vài vệt bọt trắng. Tiểu Liên ngâm y phục xuống sông. Đột nhiên, nàng cảm thấy như có người đang nhìn mình. Tiểu Liên hơi nghiêng đầu, nhìn thấy dưới bóng cây không xa không biết từ lúc nào đã có thêm một nam nhân. Người đó mặc áo lụa tím, thắt lưng bằng ngọc, tay cầm quạt xếp, dáng người cao ráo, khá phong độ. Ngũ quan đoan chính, nhưng điều đáng tiếc là trên má phải của hắn có một nốt ruồi lớn bằng đồng xu. Nốt ruồi này đã phá hỏng vẻ đẹp vốn có. Khiến nam nhân này trông hơi xấu xí. Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn người đó, ánh mắt đối phương nóng bỏng nhìn nàng, trong mắt lộ ra một tia tà khí. Dưới ánh mắt soi mói đó, Tiểu Liên cảm thấy như có con rết bò trên người, rất khó chịu. Khuôn mặt Tiểu Liên thoáng hiện lên một tia tức giận, nàng lạnh lùng trừng mắt nhìn người đó rồi tiếp tục cúi đầu giặt y phục. Nếu người đó còn nhìn nữa, Tiểu Liên định sẽ đổi chỗ khác. Cứ nhìn chằm chằm người khác như vậy, thật là không có chút lễ nghĩa nào. "Vị cô nương này, đã có nơi có chốn chưa?" Đang lúc Tiểu Liên cúi đầu giặt y phục, bên tai bỗng truyền đến tiếng nói của nam nhân. Nàng ngẩng đầu lên, giật mình hoảng sợ. Nam nhân vừa nãy còn đứng dưới bóng cây giờ đột nhiên lại đi đến cạnh nàng. Nam nhân ánh mắt nóng rực, hầu kết khẽ động, nhìn chằm chằm Tiểu Liên không chớp mắt. Tiểu Liên không nói gì, nhưng trong mắt lại lóe lên một chút tức giận. Nàng đang bưng chậu gỗ cũng không quay đầu lại mà rời đi. Nam nhân nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tiểu Liên, đột nhiên liếm môi. "Tiểu gia bích ngọc, đây mới là tiểu gia bích ngọc chân chính, thuần khiết không tì vết..." Khuôn mặt nam nhân nở một nụ cười, thân ảnh hắn khẽ động, xuất hiện cách đó ba mét, trong nháy mắt đã đuổi kịp Tiểu Liên. Hắn vươn quạt xếp trong tay ra lần mò về trước, nhẹ nhàng điểm một cái lên người Tiểu Liên. Tiểu Liên đang bưng chậu gỗ đi nhanh thì bỗng cảm thấy thân thể tê rần, liền không cách nào động đậy. Nam nhân vừa nãy còn ở phía sau đột nhiên xuất hiện trước mặt Tiểu Liên, thần sắc tà dị, cây quạt trên tay phải vỗ nhè nhẹ vào lòng bàn tay trái. Nam nhân cung kính thi lễ, nói: "Cô nương, tại hạ thấy dung mạo khí chất cô nương giống như tự nhiên." "Thật sự là trong lòng mong mỏi, khẩn cầu cô nương đến chỗ của tại hạ, tâm tình một phen. . .

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất