Khi những dòng chữ xuất hiện trên bảng, một áp lực ngột ngạt bao trùm lên người Trần Dật.
Hắn bỗng nhiên trừng to mắt, ác ý cường giả, thiên địa uy thế?
“Dật ca ca, huynh sao vậy?”
Lâm Tuyết Như thấy hắn dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ nghi hoặc.
Nhưng âm thanh của nàng vang đến bên tai Trần Dật lại cực kỳ chậm chạp, như thể giữa hai người xuất hiện một lớp ngăn cách vô hình.
Dưới sự áp chế của uy thế đó, thời gian dường như cũng trở nên chậm lại, xung quanh ngay lập tức trở nên yên tĩnh.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng tim hắn đập chậm rãi mà nặng nề.
Trần Dật nghiến chặt răng, gắng gượng chống đỡ thân thể vốn đã yếu ớt, khuôn mặt tuấn tú của hắn đã đỏ bừng lên.
Cho dù như vậy, hắn vẫn cố gắng chịu đựng uy áp khủng khiếp, chậm rãi xoay cổ, muốn tìm ra người đã ra tay với hắn!
“Là, ai!?”
Khi tiếng gầm thấp của hắn vang lên, hắn nhìn thấy một đôi mắt, một đôi mắt đầy uy nghiêm hơi đục ngầu!
Thậm chí hắn còn có thể thấy trong đôi mắt ấy lộ ra sát ý lạnh lẽo, cùng với sự do dự, tiếc nuối cùng những cảm xúc phức tạp khác.
Mơ hồ, hắn nghe thấy một giọng nói già nua, khàn khàn thì thầm hai chữ "đáng tiếc".
Sau đó, Trần Dật cảm thấy áp lực trên người đột nhiên giảm bớt, hắn ngã sầm xuống đất.
Bên cạnh, Lâm Tuyết Như thấy vậy, lo lắng kêu lên: “Dật ca ca, huynh làm sao vậy? Huynh, huynh đừng dọa Như Như.”
“Không, không sao.”
Trần Dật thở dốc, giọng nói khô khốc trả lời.
Hai cánh tay nhỏ chống xuống đất, khuôn mặt cùng với thân thể của hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Ta, ta còn tưởng ngươi…” Lâm Tuyết Như nước mắt ngấn lệ, rõ ràng bị bộ dạng của hắn làm cho hoảng sợ.
“Dật nhi, Tuyết Như?”
Đúng lúc Trần Dật đang định an ủi nàng thêm vài câu, thì nghe thấy một giọng nói mang theo sự lo lắng vang lên cách đó không xa.
Cả hai cùng ngẩng đầu nhìn về phía đó.
Lâm Tuyết Như nhìn rõ thân ảnh kia, khuôn mặt nhỏ nhắn mừng rỡ, sau đó mím môi nhào tới: “Phụ thân…”
Phụ thân?
Là Hình Quốc Công, Lâm Hàn Tùng?
Biết người đến cứu bọn hắn đã đến, Trần Dật hoàn toàn thả lỏng, ngồi bệt xuống đất.
Chỉ là trong đầu hắn, vẫn còn hiện lên đôi mắt kia, cùng với giọng nói già nua khàn khàn “đáng tiếc” đó.
Đáng tiếc vì chưa giết được ta sao?
Có vẻ bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Hình Quốc Công cho nên người đó liền bỏ đi…
“Còn đi được không, Dật nhi?”
Trần Dật tỉnh lại từ bên trong dòng suy nghĩ, nhìn thấy Hình Quốc Công đang ôm Lâm Tuyết Như, khuôn mặt tái nhợt gật đầu.
“Vậy đi thôi, người trong phủ đều đang chờ các ngươi trở về, có chuyện gì về phủ rồi nói.”
“Vâng.”
Trên đường trở về, Trần Dật không nói một lời.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được nguy cơ sinh tử.
Cho dù trước đó hắn từng bị hạ độc, nhưng bởi vì số độc dược kia không đến mức chết người, cộng thêm tu vi kiếm trên thân, hắn chưa từng nghĩ mình sẽ chết.
Nhưng lần này thì khác, người đó muốn giết hắn, lại có được thực lực khiến cho hắn không thể phản kháng.
Hiểu rõ điều này, Trần Dật liên tục hồi tưởng lại, như muốn khắc sâu đôi mắt cùng với giọng nói ấy vào trong lòng.
Hắn đã ghi nhớ ân cứu mạng của Hình Quốc Công, cũng ghi nhớ kẻ đã ra tay với mình.
Có thù báo thù, có ơn báo ơn, đó là tín niệm của hắn!
...
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã hơn mười ngày kể từ khi Trần Dật cùng với Lâm Tuyết Như bị bắt cóc.
Phủ Vũ An Hầu dường như lại trở về vẻ yên tĩnh thường ngày.
Nhưng Trần Dật biết rõ, trong thời gian hắn dưỡng thương, cho dù là trong phủ hay ngoài phủ, đã có rất nhiều thay đổi.
Tối hôm đó khi hắn cùng với Lâm Tuyết Như được đưa về phủ, Hạ Uyển Uyển đã ôm hắn khóc rất lâu, mấy lần ngất xỉu.
Sau đó, lão phu nhân phải sai nha hoàn cho nàng uống an dược tề, nàng mới mệt mỏi thiếp đi.
Nhưng sáng hôm sau tỉnh lại, Hạ Uyển Uyển vẫn luôn tự trách mình, làm cho Trần Dật phải an ủi rất lâu.
Thực ra, Trần Dật từ đầu đến cuối chưa bao giờ trách cứ mẫu thân.
Cho dù trong lễ chọn đồ khi mới một tuổi, Hạ Uyển Uyển đã cho hắn ăn tham thực đan, hay là quả độc Tây Lục mà nàng mang từ chỗ Chu Uyển Nghi.
Hắn biết rõ với thân phận cùng với hoàn cảnh của Hạ Uyển Uyển, cộng thêm tính cách thiện lương mềm yếu của nàng, nàng tuyệt đối không phải là đối thủ của những người đó.
Không để nàng biết chuyện hạ độc, ngược lại có thể bảo vệ nàng.
Còn những kẻ đó, Trần Dật sẽ tự mình giải quyết!
Đồng thời, trong phủ cũng có một người đã thay đổi rất nhiều, đó là Chu Uyển Nghi.
Nghe nói, đại phu nhân sắp lâm bồn đột nhiên bắt đầu lễ Phật.
Không chỉ bố trí thêm một tịnh thất ở gian nhà phía bên phải, mà còn thỉnh một pho tượng Bồ Tát từ Đại Không Tự về, mỗi ngày mang ăn chay niệm Phật.
Cái này khiến cho Trần Dật không khỏi nghi hoặc.
Không biết Chu Uyển Nghi tỏ vẻ giác ngộ thế này có dụng ý gì.
Giác ngộ, quay đầu là bờ sao?
Đừng đùa chứ?
Lão tử đã đang nghĩ cách làm sao một kiếm giết chết ngươi rồi đó!
Đột nhiên làm trò này, thật khiến Trần Dật có chút khó xử.
Cũng may là bây giờ thực lực hắn còn kém cỏi, chưa chuẩn bị động thủ, nếu không đã sớm tìm đến giết nàng để ép hỏi chân tướng.