Chương 121: Kẹo mút, thứ yêu thích của con gái
Hoàn lương?
Có cảm giác Diệp Thiên Dật đã thay đổi rất nhiều, ít nhất thì hắn cũng không phải là thứ rác rưởi như trước kia nưa, nhưng liệu hắn có còn là một tra nam hay không thì Diệp Tiên Nhi và Bạch Hàn Tuyết không thể đảm bảo được.
"Được rồi, ngươi đi đi."
Diệp Tiên Nhi khá thất vọng, nàng đã quyết định rời đi, vốn muốn dành nhiều thời gian hơn cho nhau hơn.
"Ngày mai ngày mai."
"Vậy thì ngày mai."
Sau khi ăn xong, Diệp Thiên Dật kéo Bạch Hàn Tuyết và Diệp Tiên Nhi cùng nhau chơi game, chơi một lúc thì đã sáu giờ chiều, sau đó Diệp Thiên Dật mới đi ra khỏi nhà.
"Vậy hai chúng ta đi đi."
Bạch Hàn Tuyết nói.
"Được!"
...
Bên kia, Diệp Thiên Dật đến chỗ Mộ Thiên Tuyết, hắn gõ cửa, cửa được mở ra, bên trong là Mộ Thiên Tuyết xinh đẹp đứng trước mặt Diệp Thiên Dật như một đóa sen tuyết.
"Cho ngươi nè."
Diệp Thiên Dật đưa cho nàng một cây kẹo mút.
"Đây là?"
"Kẹo mút, con gái thích ăn nhất đó."
Sau đó Mộ Thiên Tuyết bóc nó ra và thử.
Ngọt và ngon.
"Nè."
Sau đó nàng xòe tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên đan dược.
Diệp Thiên Dật; "..."
Công bằng mà nói, Diệp Thiên Dật thật sự cũng không muốn dúng cây kẹo mút này để lừa nàng thứ gì, chỉ là một cây kẹo mút một tệ thôi, nhưng nếu thần tiên tỷ tỷ chủ động như vậy, Diệp Thiên Dật cũng không ngại, Diệp Thiên Dật vui vẻ cầm lấy viên đan dược.
"Đây là Bá Thể Đan thất giai."
Đúng như tên gọi của loại thuốc này, Bá Thể Đan sẽ giữ cho ngươi ở trạng thái bá thể trong một thời gian ngắn sau khi uống. Tất nhiên, nó không hoàn toàn bất khả chiến bại. Nó có thể khiến ngươi được miễn nhiễm trong vòng 30 phút với tất cả lực công kích dưới Pháp Tắc cảnh, và cơ thể sẽ không cảm nhận được đau đớn, thậm chí khả năng chữa bệnh của cơ thể cũng được tăng! Đan dược thất giai! Đó chắc chắn không chỉ là nói chơi mà thôi đâu.
"Còn nữa không? Ta sẽ đi mua cho ngươi hẳn tám mươi cái kẹo mút nữa."
Diệp Thiên Dật cười toe toét.
Mộ Thiên Tuyết: "..."
Mộ Thiên Tuyết đương nhiên không thèm để ý đến hắn, sau đó bước vào phòng, Diệp Thiên Dật theo sau nàng.
Thơm thật đấy, cả căn nhà ngập trong mùi thơm thoang thoảng từ cơ thể Mộ Thiên Tuyết! Chà, say rồi ...
“Ta đi thay quần áo.” Mộ Thiên Tuyết nói với Diệp Thiên Dật rồi đi vào phòng ngủ và đóng cửa lại.
Nàng ấy không có nhiều phòng bị trước Diệp Thiên Dật, nguyên nhân chính là nàng ấy không sợ Diệp Thiên Dật chút nào, nếu nàng ấy là một cô gái yếu đuối thì ai dám làm điều này?
Diệp Thiên Dật đi loanh quanh trong phòng khách của nàng ấy, rất gọn gàng và sạch sẽ, giống như chính nàng ấy vậy.
"Không biết khi nào ta có thể sống ở đây với thần tiên tỷ tỷ nhở."
Diệp Thiên Dật xoa cằm, ngồi trên ghế sô pha.
Hử?
Diệp Thiên Dật đột nhiên nhìn thấy một sợi dây nhỏ màu trắng lộ ra sau tấm đệm sô pha bên cạnh, hắn không thể nhìn rõ nó là gì, nhưng hắn không hiểu sao lại tò mò. Sau đó, Diệp Thiên Dật lại gần dùng tay với lấy cái thứ đó. Sau đó ...
"Ta ... đù!"
Diệp Thiên Dật nhìn thứ nhỏ bé trong tay... đương nhiên là nó nhỏ so với hắn ta... áo yếm!
Hóa ra đây là đồ chip à ...
Wow!
Chất liệu của loại áo này rất đặc biệt, giống như lụa, gần như rất nhẹ, trông thì to như vậy nhưng chỉ cần vo nhẹ thì cuộn lại chỉ bằng cái nắm tay.
Nó có mùi rất ...
Nhưng Diệp Thiên Dật cũng không biến thái đến vậy, hắn ta chỉ tò mò liếc nhìn nó. Ai biết đó là thứ này? Hắn đoán nàng ấy đã bỏ quên ở đây sau khi đi tắm...
Ngay khi Diệp Thiên Dật định đặt cái áo nhỏ này trở lại vị trí cũ và giữ nguyên trạng thái ban đầu thì cửa phòng của Mộ Thiên Tuyết đột nhiên mở ra, theo phản xạ tự nhiên, Diệp Thiên Dật biết rằng nếu muốn đặt cái áo vào vị trí cũ thì phải kéo cái gối ra để nhét vào, như vậy chắc chắn đã quá muộn rồi, vậy nên chỉ cần bỏ nó vào trong túi là ok.
Nó rất nhỏ và mềm, túi áo gió của Diệp Thiên Dật cũng không nhỏ, có thể bỏ được.
"Chuyện gì vậy?"
Mộ Thiên Tuyết nghi ngờ liếc nhìn Diệp Thiên Dật.
Tại sao hắn lại căng thẳng như vậy?
"À... không... không có gì."
Diệp Thiên Dật gãi đầu và ho khan.
Mộ Thiên Tuyết cảm thấy Diệp Thiên Dật rất kỳ lạ, nhưng hắn ta có thể làm gì được cơ chứ? Vì vậy nàng cũng không nghĩ nhiều.
"Đi nào."
"Ừm ừm, đi thôi!"
Diệp Thiên Dật thở ra một hơi dài nhẹ nhõm!
Chết tiệt! Nếu như tiên nữ nhìn thấy cái này, hắn sẽ phải chết chắc?
Lúc trước đến nắm tay nàng mà nàng cũng không cho, bây giờ cầm đồ nhỏ của nàng... kiểu này chết chắc rồi!
Sau đó Mộ Thiên Tuyết và Diệp Thiên Dật bước ra ngoài.
Hai nam thanh nữ tú đi trên con đường nhộn nhịp nhất vào buổi đêm thu hút sự chú ý của không ít người. Có rất nhiều rạp chiếu phim, nhưng mà Diệp Thiên Dật trước đây, nơi mà chủ nhân ban đầu của thân thể này thích đến nhất chính là rạp chiếu phim trên tầng bảy của trung tâm thương mại ở quảng trường Ức Đạt, đừng hỏi vì sao, mà nếu có hỏi thì chính là vì ở đó có gian phòng cho các cặp đôi .
Hôm nay là cuối tuần nên có rất nhiều đến trung tâm thương mại. Từ khi Mộ Thiên Tuyết đến đây, chưa từng đến nơi lớn như trung tâm thương mại như thế này. Mặc dù nàng không thích những nơi đông đúc cho lắm, bởi vì trong tiềm thức, nàng tự nhủ rằng bản thân yêu thích những nơi yên tĩnh, nhưng dần dần nàng ấy cũng đã quen với sự ồn ào ở nhiều nơi trong thế giới của loài người. Nàng ấy cảm thấy rằng đây là một nơi đặc biệt trong thế giới loài người và là một nơi mình nên thích nghi!