Chương 127: Diệp Thiên Dật: ? ? ?
Sáng sớm hôm sau, Diệp Tiên Nhi mở mắt ra, cảm giác đầu có chút đau, sau đó khởi động linh lực để giải rượu, sau đó nhìn vào cơ thể của mình.
Nàng thế mà lại uống say……
Phản ứng đầu tiên là mình uống say bất tỉnh nhân sự, có khi nào……?
Sau đó nàng phát hiện, không có gì xảy ra cả.
Diệp Tiên Nhi tắm rửa qua một lần, rồi bước ra ngoài. Vừa mới đi ra ngoài, một lão già đã vọt tới trước mặt nàng.
“Cô Diệp, cô Diệp.”
Diệp Nhiên run rẩy nhìn Diệp Tiên Nhi.
Diệp Tiên Nhi vô thức lùi ra phía sau vài bước.
“Ông già ngươi có chuyện gì không?”
“Cầu xin cô đấy cô Diệp! Cầu xin cô hãy song tu với tên Diệp Thiên Dật kia đi! Cầu xin cô đấy!” ( Định nghĩa cơ bản của “song tu” là “tạo trẻ con”. )
Diệp Nhiên nước mắt nước mũi sắp chảy giàn giụa.
Diệp Tiên Nhi: ???
Tối hôm qua, sau khi tên Diệp Thiên Dật kia rời đi, hắn nghĩ chắc không sao rồi, chỉ cần làm xong việc này là được rồi, ai mà biết được sấm sét cứ liên tục giáng xuống bổ vào đầu hắn, đánh hắn nguyên một đêm. Tuy rằng cường độ sấm sét không tăng lên, nhưng tốt xấu gì cũng là bị sét đánh. Cả người hắn sắp bị đánh sắp vỡ tan cả rồi, sấm sét chỉ mới dừng đánh lúc bình minh lên. Hắn thật sự muốn khóc.
Diệp Thiên Dật tỏ vẻ không biết chuyện này, nửa đêm hôm trước hắn ở cùng phòng với Bạch Hàn Tuyết thức cả đêm, xem tiểu thuyết. Vì sao không ngủ à? Có thể trong lòng vẫn luôn nhớ thương Diệp Tiên Nhi? Sau nửa đêm hắn mới ngủ!
Mặc dù ngoài mặt thì Diệp Thiên Dật tỏ ra không có ý đồ gì với Diệp Tiên Nhi, nhưng mà ngươi cũng có thể hiểu được ham muốn gì đó của một người đàn ông bình thường đối với một người phụ nữ tuyệt vời như vậy chứ? Kích hoạt nhiệm vụ này, Diệp Thiên Dật ngoài mặt thì bảo là không muốn, nhưng trong lòng thì rối hết tâm can. Diệp Thiên Dật luôn luôn nghĩ ngợi, luôn luôn nhớ nhung đến việc kia. Có nghĩa là lão già này làm việc bất lợi, hệ thống phát hiện ra lão già làm việc bất lợi, sau đó ban lệnh trừng phạt hắn, dùng sét đánh hắn. Đến lúc Diệp Thiên Dật đi ngủ, hắn mới không suy nghĩ nữa, Thiên Lôi mới dừng lại. Tội nghiệp Diệp Nhiên, bị sét đánh cả một đêm.
Diệp Tiên Nhi ngơ ngác không hiểu có chuyện gì.
Chuyện gì thế này ? ?
“Ông già, rốt cuộc ngươi muốn nói gì vậy?”
“Cô Diệp, nếu ngươi không song tu cũng Diệp Tiên Dật, lão phu đây đang sống sờ sờ như thế này sẽ bị Thiên Lôi đánh chết đó.”
Diệp Nhiên nước mắt ngắn nước mắt dài giàn dụa.
“Tại sao phải cùng hắn song tu? Là Tiểu Dật bảo ngươi đến sao?”
Diệp Nhiên lắc đầu nguầy nguậy: “ Không không không, không phải hắn, là…… là một âm thanh kỳ quái, nếu như lão già ta đây không làm theo lời chỉ dẫn của âm thanh kỳ quái đó, sấm sét sẽ không ngừng đánh xuống, cầu xin ngươi đó, lão già cả đời này chưa từng cầu xin ai, lần này thực sự cầu xin ngươi đó.”
Diệp Tiên Nhi hơi cau mày.
“Này… Này cho ngươi, còn có cái này nữa, còn có cái này nữa, đó, toàn bộ đều cho ngươi đó!” - Diệp Nhiên lấy tất cả các bảo vật trong không gian giới chỉ của mình ra, chất thành đống trước mặt Diệp Tiên Nhi.
Diệp Tiên Nhi: “.....................”
Lúc đầu nàng cứ nghĩ đây hẳn là một trò đùa dai, Diệp Thiên Dật đã đứng sau trò đùa, nhưng bây giờ nàng thấy lão già này đem ra mấy món đồ này…….
Thần giai Linh Khí, thất giai, bát giai đan dược, võ kỹ Thiên giai, Thần giai……
Cái này …………
“Tiền bối, ngươi là……..”
“Cái này không quan trọng, không quan trọng. Quan trọng là Diệp Tiên Nhi, tối nay ngươi nhất định phải song tu với Diệp Thiên Dật. Nếu không ông già này sẽ bị Thiên Lôi đánh chết mất.”
Ngay lúc này, lôi vân lại ngưng tụ lại.
Đùng ------------------
Sấm sét bổ xuống người Diệp Nhiên, ngay trước mặt Diệp Tiên Nhi.
“A-------------------”
Diệp Tiên Nhi:???
Cái này…….. cũng hết sức kỳ dị rồi.
Không sai, Diệp Thiên Dật tình lại rồi…………. hắn lại nghĩ đến chuyện này….. Hệ thống tưởng Diệp Nhiên làm chuyện bất lợi, nên là…………..
Đùng …. đùng đùng đùng đùng -------------
Chỉ trong một phút, Diệp Tiên Nhi đứng ở đó, tận mắt chứng kiến Diệp Nhiên bị sét đánh năm lần. Diệp Tiên Nhi cảm nhận được sức mạnh của sấm sét này. Nếu như nó đánh vào người mình, chỉ sợ bản thân sớm đã hóa thành tro bụi rồi. Điều này cũng nói lên được, hắn ta quả là người có sức mạnh vô cùng mạnh mẽ.
Làm sao có chuyện kỳ lạ đến như vậy ………….
“Cô Diệp ơi, cô Diệp ơi.”
Diệp Nhiên từ dưới đất bò dậy, nước mắt lại giàn giụa. Sau đó, hắn bò đến trước mặt Diệp Tiên Nhi, quỳ xuống ôm lấy chân cô.
“Cứu ta đi, cô Diệp! Lão già đây chưa muốn chết đâu. Cứu ta đi.”
Diệp Tiên Nhi: “.....................”
Đời này, đây là chuyện lạ kỳ nhất mà nàng từng thấy.
Nhưng mà có vẻ là thật, sự thật không thể giải thích được là có sấm sét từ trên trời đánh hắn, hơn nữa người này cũng là một cường giả. Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Nhưng mà……………
Cùng Tiểu Dật song tu?
Nói thật lòng, lúc nàng tỉnh dậy, thấy Tiểu Dật chưa làm gì mình. Nàng rất đỗi ngạc nhiên và vui mừng, bởi vì như vậy có thể chứng minh Tiểu Dật không còn là một thằng cặn bã nữa! Nhưng bây giờ……
“Chả lẽ ông trời muốn ta trả ơn cho Tiểu Dật?”
Diệp Tiên Nhi lẩm bẩm tự nói.
Diệp Thiên Dật đã giúp nàng trả thù cho gia tộc nhà họ Diệp, sau đó trời cao vì muốn nàng trả ơn cho Diệp Thiên Dật mà bày ra cảnh trước mắt này….. không thể hiểu được có một người cường giả như vậy lại bị sét đánh trúng, hắn nói chỉ cần mình và Tiểu Dật song tu, thì hắn có thể may mắn thoát nạn. Đây chả lẽ không phải là ý muốn của trời cao hay sao?
Đúng vậy, nàng nợ Diệp Thiên Dật một tấm ân tình rất lớn, còn nàng cũng sắp phải rời đi, cũng phải đi đến Nguyệt Thần Cung. Trong tương lai, phải cắt bỏ hết những cảm xúc với cõi trần gian, cho dù nàng có tình cảm với Diệp Thiên Dật, đến lúc đó cũng sẽ tan thành mây khói.
Có lẽ…………. Nàng phải thực sự nên báo đáp công ơn của Diệp Thiên Dật.
“Ta biết rồi.”
Diệp Tiên Nhi nói xong thì rời đi.
“Cô Diệp, nhờ cô!! Tất cả nhờ cô cả!”
Diệp Nhiên cúi đầu nhìn Diệp Tiên Nhi buồn bã, nước mắt rơi xuống đất.
Lão phu……..
Cảm thấy thật là tủi thân mà………
Diệp Thiên Dật ngáp ngắn ngáp dài chuẩn bị đến học viện Thiên Thủy, sau đó hắn nhận được tin nhắn của Diệp Tiên Nhi….
Ta muốn gặp ngươi
Hửm ----------
Diệp Thiên Dật ngồi bật dậy, vẻ mặt khó hiểu...