Ta Mỗi Ngày Nhận Một Hệ Thống Mới

Chương 130: Tạm biệt…

Chương 130: Tạm biệt…

Lạch cạch ——
Một lúc sau, cửa phòng tắm từ từ mở ra, đầu tiên phả ra một làn hơi nóng ấm áp. Cùng với hơi ấm đó, Diệp Tiên Nhi chậm rãi bước ra ngoài bằng đôi chân trần.
Tí tách tí tách ---------
Toàn thân nàng, mái tóc nhễu xuống những giọt nước.
Lộc cộc -------------
Diệp Thiên Dật liếc qua nhìn, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Người ta đều nói người đẹp vừa tắm ra chính là cảnh đẹp tuyệt trần, Diệp Thiên Dật tin rồi………. Quá mức xinh đẹp ròi.
Làn da trắng nõn, mái tóc ướt, đôi mắt xanh như ngọc, gương mặt đẹp vô ngần, trên má ửng ửng đỏ hồng, cổ, tai……. đôi chân trần trắng nõn. Ai có thể chịu đựng được điều này?
Tất nhiên, Diệp Tiên Nhi không quá hở hang, nàng quấn quanh người cái khăn tắm, nhưng điều này đã nói lên cái gì?
Diệp Tiên Nhi liếc nhìn Diệp Thiên Dật một cái, rồi bước vào phòng mình, cửa không đóng……
“Woaaaa…”
Diệp Thiên Dật vò đầu bứt tóc.
Đi vào hay không đi vào…….. Rốt cuộc là vào hay không vào? Aaaaaa!!!!
Hắn không ngừng đi đi lại lại xung quanh, sau đó lặng lẽ âm thầm đi đến trước cửa phòng cô, rồi thò đầu vào. Diệp Tiên Nhi đang ngồi trước bàn trang điểm lau khô tóc.
“CMN, Còn không mau đi vào, ta vẫn còn được coi là đàn ông hả?”
Diệp Thiên Dật cắn răng bước vào, thuận tiện đóng cửa lại.
Lúc Diệp Thiên Dật bước vào phòng, cơ thể Diệp Tiên Nhi khẽ run lên.
Nhìn thì có vẻ trông nàng rất bình tĩnh, nhưng thực tế thì không phải vậy.
Nhưng Diệp Tiên Nhi là dạng người phụ nữ kiên quyết, quyết đoán. Nàng chưa bao giờ do dự thiếu quả quyết. Ngay cả chuyện này cũng vậy, nếu nàng đã nghĩ kĩ rồi, tất sẽ không nghĩ ngợi đến chuyện khác nữa.
“Ta giúp ngươi lau tóc.”
Diệp Thiên Dật nói.
Sau đó, hắn cầm chiếc khăn lông, nhè nhẹ lau tóc cho nàng, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn làm việc này.
“Thật ra……… cũng không cần thiết.”
Diệp Thiên Dật nhìn Diệp Tiên Nhi trong gương, khi lau tóc.
Diệp Tiên Nhi tất nhiên biết hắn đang muốn nói đến cái gì.
“Vậy ngươi ra ngoài đi.”
Sau đó, Diệp Tiên Nhi nhẹ nhàng nói.
“Ách--------------”
Diệp Thiên Dật ngượng ngùng cười.
“Ta cũng đã vào rồi, chắc chắn sẽ không đi ra. Chuyện này, ta cũng mong muốn nhiều năm qua rồi.”
Thiệt là, lúc này mà còn chưa xuống tay thì CMN méo phải là đàn ông nữa.
Đang lau tóc, Diệp Thiên Dật đặt tay trên lưng Diệp Tiên Nhi.
Cơ thể mỏng manh của Diệp Tiên Nhi đột nhiên run lên ...
“Ta cảm thấy ta rất may mắn.”
Diệp Thiên Dật thì thầm nói.
Diệp Tiên Nhi từ từ đứng dậy, sau đó xoay người lại, đôi mắt xanh xinh đẹp nhìn Diệp Thiên Dật, rồi Diệp Thiên Dật cũng nhìn nàng, sau đó không chút do dự đặt miệng mình lên, hai người bọn họ cùng nhau ngã xuống.
Bọn họ hôn nhau rất lâu, rất lâu, đều là những người mới. Nhưng chí ít Diệp Thiên Dật cũng lục trí nhớ ra chút kĩ xảo.
“Chờ chút.”
Diệp Thiên Dật đột nhiên giật mình, sau đó đứng dậy chạy đến bên cửa sổ.
Diệp Tiên Nhi mở to đôi mắt, gương mặt ửng đỏ vô cùng.
Diệp Thiên Dật khẽ kéo tấm rèm và thở phào nhẹ nhõm! Lão già khốn nạn không có ở đó, sau đó hắn quay người lại lao vào.
…………………..
“Ting…………. Chúc mừng ngươi hoàn thành nhiệm vụ “Giết trăm người”, phần thưởng nhiệm vụ (không gian, thời gian) được chọn ngẫu nhiên, lừa chọn hoàn tất, chúc mừng ngươi đã lấy được thuộc tính thời gian.”
“Ting…… Bời vì mục tiêu chất lượng cao, nên hệ thống thưởng thêm thời gian đầy đủ để làm quen với thuộc tính.”
“Ting……….. Mở nhiệm vụ tiếp theo “Giết nghìn người”.”
Một đêm cứ thế trôi qua, Diệp Thiên Dật ngủ say như chết, bởi vì…
Quá mệt mỏi rồi! Chính là cái loại rõ ràng mình cũng sắp xong rồi, nhưng vừa nhìn Diệp Tiên Nhi, nhìn dung nhan tuyệt thế và tấm thân mềm mại khiến người ta muốn ngừng mà không thể ngừng ấy, hắn lại lên, thế là cả đêm qua hắn đã lăn qua lăn lại Diệp Tiên Nhi không biết bao nhiêu lần.
Thế nhưng Diệp Thiên Dật không biết, hắn đặc biệt mệt là do thể chất Cực Băng Chi Tâm đặc thù của hắn, cho nên khi song tu với một người tu luyện hàn lực như Diệp Tiên Nhi sẽ bị nàng hấp thu, thế nên nàng cũng thu được thể chất mạnh mẽ này.
Vốn chỉ cần một chút xíu động tĩnh là Diệp Thiên Dật đã có thể tỉnh lại, thế nhưng vì quá mệt mỏi, hắn vẫn không tỉnh.
Diệp Tiên Nhi mặc quần áo tử tế, đeo nhẫn không gian lên, bước đến cửa, đôi mắt xinh đẹp phức tạp quay lại nhìn Diệp Thiên Dật ngủ say như heo chết… Nhìn thêm vài phút đồng hồ.
"Tạm biệt…"
Nàng thầm thì rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước ra ngoài.
"Đi bây giờ chưa?"
Dưới lầu, Nguyệt Vô Song và hai cô gái đứng đó nhìn Diệp Tiên Nhi.
Diệp Tiên Nhi nhẹ nhàng gật đầu.
Nguyệt Vô Song vươn tay cầm lấy tay Diệp Tiên Nhi, sau đó kéo nàng nhảy lên.
Trên không trung, một yêu thú phi hành vô cùng xinh đẹp đang dừng ở trên đó, tùy ý để bọn họ đáp xuống người mình.
Diệp Tiên Nhi nhìn xuống nơi mình đã sinh sống nhiều năm qua ở bên dưới, quen thuộc như thế, giờ cuối cùng cũng không thể thấy Diệp Thiên Dật nữa rồi…
"Đi thôi."
Nguyệt Vô Song khẽ nói, sau đó yêu thú liền chậm rãi bay về nơi xa, Nguyệt Vô Song cố gắng để nó bay thật chậm, để Diệp Tiên Nhi từ trên cao nhìn xuống nơi chốn quen thuộc này…
Diệp Tiên Nhi nâng tay lên, trong tay xuất hiện một chiếc kéo, nàng nhắm mắt lại, chậm rãi từng chút từng chút cắt đi mái tóc dài xinh đẹp của mình…
Xong, nàng mở đôi mắt xinh đẹp ra, ánh mắt cũng đã thay đổi.
"Tăng tốc đi."
Diệp Tiên Nhi nhẹ giọng nói.
Nàng đã cắt tóc mình, cắt đứt những vấn vương bụi trần…

Mãi đến giữa trưa, Diệp Thiên Dật mới mở to mắt.
"Ta đệt."
Diệp Thiên Dật nâng eo, đau quá.
Nói đến phải trách Diệp Tiên Nhi nghe lời đến lạ, tối qua đúng là đã có thể xem như hắn muốn gì được nấy luôn rồi.
Sau đó hắn chậm rãi ngồi dậy từng chút một, thoáng nhìn xung quanh.
Một phút sau, Diệp Thiên Dật mặc quần áo bước ra ngoài, mắt nhìn lên bàn.
-
P/s: Các truyện mới của team
Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du
Tại Tận Thế Ta Nhặt Được Bảo Rương
Mỗi Ngày Ta Nhận Một Hệ Thống Mới
Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật
Phòng Giam Siêu Quái Vật

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất