Chương 139: Ta chỉ là mang ra cho các ngươi xem một chút mà thôi
Thứ này đối với Diệp Thiên Dật mà nói tác dụng không được to lớn lắm, nó là một trong những bảo bối mà Lâm Nhiên đã để lại trước khi hắn ta bỏ trốn, lúc này vừa hay mang ra đây dùng.
Bạch Chính Nguyên sững sờ cả người, Thiên giai... Diệp Thiên Dật này rốt cuộc đã gặp được cái thứ gì vậy?
Hà Thường Vũ đen sì hết cả mặt! Hắn nghiến răng nghiến lợi, vươn tay lấy ra Linh khí tùy thân của mình!
"Đây là Linh khí Thiên giai nhất tinh, Cửu Lôi Tuyệt Kiếm. Nghe nói anh Thiên Hạo là võ giả thuộc tính Lôi. Thuộc tính Lôi phối hợp với Cửu Lôi Tuyệt Kiếm Thiên cấp này, sức chiến đấu chắc chắn sẽ tăng gấp đôi!"
Sau đó Hà Thường Vũ quay sang nhìn Diệp Thiên Dật.
Ngươi còn có thể lấy được thứ gì ra nữa?
Diệp Thiên Dật thăm dò một chút, sau đó để một thanh kiếm màu xanh lam xuống bàn!
"Linh khí Thiên giai bát tinh, Thánh Dương Thiên Minh Kiếm!"
Tất cả mọi người: "..."
" Linh khí Thiên giai bát tinh? Ngươi nói Linh khí Thiên giai bát tinh thì có đúng là Linh khí Thiên giai bát tinh sao? Nực cười!"
Hà Thường Vũ cười chế nhạo.
Sau đó Diệp Thiên Dật cầm Thánh Dương Thiên Minh Kiếm lên, đập vào Cửu Lôi Tuyệt Kiếm trên bàn của hắn ta một cái, thanh kiếm đó như thể rung lên một cái
Tất cả mọi người: "..."
"Còn gì nữa không?"
Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn sang Hà Thường Vũ với vẻ đầy khiêu khích!
Ầm--
Hà Thường Vũ tức giận đập bàn, đứng dậy chỉ vào mặt Diệp Thiên Dật, nghiến răng nghiến lợi!
"Diệp Thiên Dật! Ngươi như vậy là đang muốn tìm cái chết sao?”
Diệp Thiên Dật mỉm cười đứng dậy.
"Sao vậy? Không phải là ngươi nói muốn so sánh sao? Tiếp tục đi chứ!"
Hà Trường Vũ hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Bạch Chính Nguyên và nói: "Chú Bạch, ý người thế nào?"
"Ý của chú Bạch như thế nào mà ngươi cũng không hiểu hay sao? Kể từ lúc ngươi bước chân vào nhà họ Bạch này, ta vẫn ở đây, ý tứ của chú Bạch đã vô cùng rõ ràng rồi!" Sau đó Diệp Thiên Dật chỉ ra tay ra bên ngoài, nói: "Bây giờ ngươi bò ra ngoài kia cho ta. "
Bạch Chính Nguyên:? ? ?
Không phải, ông có ý như thế này từ bao giờ vậy?
Được thôi, thật ra hắn cũng không thoải mái từ lâu rồi, nếu như lúc đầu hắn đã chấp nhận Hà Thường Vũ thì hắn đã đuổi Diệp Thiên Dật đi từ sớm rồi, huống chi là để cho Diệp Thiên Dật chơi đùa tên kia như thế nữa.
"Tốt! rất tốt!"
Với một cái vẫy tay của mình, Hà Thường Vũ thu những thứ kia vào trong túi không gian của mình, vẻ mặt dữ tợn, sau đó chỉ vào Diệp Thiên Dật, và chỉ vào tất cả mọi người đứng đó.
"Diệp Thiên Dật, nhà họ Bạch ... và cả nàng nữa, Bạch Hàn Tuyết, chuyện xảy ra ngày hôm nay các ngươi hãy nhớ lấy, ta nhất định sẽ không dễ dàng tha cho các ngươi như vậy đâu! Gia tộc nhà họ Bạch này chỉ vài hôm nữa thôi sẽ biến mất không còn một dấu vết.”
Sau đó, hắn hừ lạnh một tiếng, xoay người bước ra ngoài.
"Vậy thì trước tiên bây giờ ngươi hãy ngậm cái mồm của mình vào đã."
Sau đó Diệp Thiên Dật đá vào mông Hà Thường Vũ khiến hắn ta nằm rạp xuống dưới đất như một con chó.
Ngay sau đó, năng lượng trên cơ thể Diệp Thiên Dật bùng phát, đóng băng hắn ta lại ở đó.
"Còn dám de đọa ta sao! Này thì thích đe dọa này!”
Bịch--
Diệp Thiên Dật giơ chân đá cho hắn ta một phát.
"Lại còn giả vờ giả vịt! Chết tiệt!"
Bịch Bịch Bịch--
“Lão Tử hôm nay sẽ đưa ngươi đến Cửu Giới, sau đó mang đầu ngươi đến Đâu Suất Cung để luyện đan. Tối nay trước khi đi ngủ ta sẽ dày vò tra tấn cái đầu chó của ngươi rồi mới đi ngủ ngon được, tên khốn kiếp.”
Diệp Thiên Dật vừa đá vừa chửi, khiến mấy người phía sau sững sờ!
"Ta cũng tới!"
Bạch Thiên Hạo nhẫn nhịn cũng đã đâu, chạy tới đấm đá hắn ta cùng Diệp Thiên Dật!
"Ông ơi... chuyện này..."
Trương Lâm lo lắng nhìn Bạch Chính Nguyên hỏi.
Bạch Chính Nguyên giận dữ hét lên.
"Tất cả tránh ra cho ta!"
Sau đó ông ta xắn tay áo bước tới, đá thẳng vào người Hạ Trường Vũ.
Bạch Hàn Tuyết:? ? ?
Trương Lâm:? ? ?
Cha không phải xuống là để can ngăn hai người họ lại sao?
"Mẹ kiếp! Oắt con vắt mũi chưa sạch mà dám ở đây lên giọng ngông cuồng với ta sao?! Đúng là chán sống! Đến mẹ ngươi ta còn không để vào mắt nữa là tên nhãi ranh nhà ngươi. Đúng là hổ không gầm chó tưởng rừng xanh không chủ mà. Đồ ngu ngốc. ”
Bạch Chính Nguyên vừa chửi vừa đá.
Đến Diệp Thiên Dật còn câm nín, huống chi là Bạch Hàn Tuyết và những người khác.
Hà Thường Vũ bị đá thẳng vào mặt, sưng vù, bầm tím hết cả mặt mũi, sau đó Bạch Chính Nguyên một cước đá thẳng hắn ta ra khỏi cửa.
Diệp Thiên Dật cho rằng đây là cách chào hỏi truyền thống của người Tổ An, thật là mạnh mẽ.
Bạch Chính Nguyên cảm thấy vô cùng thoải mái! Chết tiệt! Thật là sảng khoái quá đi.
Hà Thường Vũ từ từ đứng dậy, hắn rên rỉ đầy đau đớn, run rẩy chỉ vào họ.
"Tốt! Tốt! Các ngươi cứ đợi đấy cho ta! Ngồi mà đợi chuẩn bị bị diệt tộc đi.!"
Nói xong hắn ta khập khiễng bỏ chạy.
"Mẹ kiếp! Hắn ta đúng là không coi ta ra cái đinh rỉ gì mà!"
Bạch Chính Nguyên nhổ nước bọt.
"Chú Bạch thật là lợi hại, chú Bạch làm điếu thuốc không ạ?”
Sau đó Diệp Thiên Dật mỉm cười đưa cho Bạch Chính Nguyên một điếu thuốc và giúp hắn ta châm thuốc.
Bạch Chính Viễn hung hăng rít một ngụm, sau đó vỗ vỗ vai Diệp Thiên Dật: "Nhóc con, ổn đó. Hôm nay ta vô cùng hài lòng về ngươi. Ta chấm ngươi làm con rể ta rồi đó!"
Bạch Hàn Tuyết: "..."
Không phải….không phải chứ? Con gái của người mà người dễ dàng bán đi như vậy sao?
Diệp Thiên Dật lộ ra vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Hahaha, tuyệt vời!
"Thật là đáng ghét, anh rể, loại người này từ nay trở về sau chúng ta gặp một lần đánh một lần, gặp hai lần đánh hai lần!"
Bạch Thiên Hạo nói!
"Được thôi em vợ."
Sau đó Bạch Chính Nguyên nhìn vào những món bảo bối mà Diệp Thiên Dật lấy ra ở trên bàn và hỏi Diệp Thiên Dật: "Những đồ vật này rất tốt. Đây là quà ra mắt hôm nay ngươi mang đến cho chúng ta có đúng không?"
“Ồ, không phải vậy đâu, ta chỉ là lấy ra cho mọi người xem mà thôi.” Diệp Thiên Dật bước tới, đặt những món bảo bối đó vào chiếc túi không gian của mình.
Bạch Chính Nguyên: ? ? ?