Chương 145: Làm thế nào chữa hết chứng đau thắt lưng vậy? (2)
Nàng có thể bị một cơn gió thổi qua làm tỉnh giấc, dưới tình huống bình thường, đừng nói là Diệp Thiên Dật kéo nàng vào trong chăn của hắn, coi như hắn thò tay vào chăn của nàng nàng cũng tỉnh trong nháy mắt...Chỉ có nàng trong lúc ngủ vô ý xoay người, đá chăn của bản thân ra, sau đó lại theo bản năng tìm chăn, tìm được chăn của Diệp Thiên Dật rồi chui vào.
Sự thật quả nhiên là như thế! Nàng mặc dù ngủ rất ngoan nhưng lại có thói quen đá chăn, đây cũng là lí do vì sao khi ngủ nàng lại thích đè chăn ở dưới chân, hai bên chăn chèn xuống dưới người...Đặc biệt là khi nàng thấy chăn của mình rớt dưới giường...Diệp Thiên Dật quả nhiên không lừa gạt nàng.
Không thể nào? Thế mà mình lại chủ động chui vào chăn hắn, thậm chí còn nằm trong ngực hắn ngủ cả đêm không hề tỉnh lại?
Aaa!!
Nhất thời Bạch Hàn Tuyết có chút cảm thán, nàng chẳng lẽ là một ả đàn bà phóng đãng sao? Tại sao nàng có thể chủ động chui vào trong ngực của một người đàn ông ngủ, thậm chí còn đánh một giấc đến sáng?
"Xin lỗi..."
Sau đó Bạch Hàn Tuyết nhẹ giọng nói một câu.
"Haizz....Thì ra ở trong lòng ngươi Diệp Thiên Dật ta vẫn là một tên cặn bã."
Diệp Thiên Dật thở dài một cái.
"Không có...Tốt hơn nhiều rồi, là vấn đề của ta, ta xin lỗi ngươi, ta đi rửa mặt, hôm nay lớp trung cấp có bài kiểm tra rất quan trọng, ảnh hưởng đến việc có thể chân chính tiến vào lớp trung cấp hay không, đồng thời cũng quyết định việc có thể được học viện trợ cấp tài nguyên tu luyện hay không, ngươi bình thường lại không hay đi học, sớm đi bổ túc một chút đi."
Sau đó Bạch Hàn Tuyết đi xuống giường rồi đi vào phòng tắm.
Diệp Thiên Dật nhìn cái chụp đèn trên đất...Hắn đại khái đã đoán ra được rồi.
Đệch mợ! Hệ thống u Thần này cũng cho kha khá sức lực đó chứ? Vậy cũng được sao?
Hai người rửa mặt xong thì đi ra ngoài.
"Chào buổi sáng em gái, chào buổi sáng em rể."
"Anh vợ, chào buổi sáng."
Diệp Thiên Dật càng lúc càng thích Bạch Thiên Hạo, ông anh vợ này quá tốt.
"Khà khà..."
Sau đó Bạch Thiên Hạo đi tới ôm bả vai Diệp Thiên Dật cười nói:
"Tối hôm qua ngủ ngon không??"
"Tạm được, chỉ là người nào đó không nghe lời chút nào."
Diệp Thiên Dật cười nói.
Bạch Hàn Tuyết: "..."
"Gì vậy, không hài hòa sao?"
Bạch Thiên Hạo cười nói.
"Rất hài hòa, haha..."
Sau đó ba người xuống lầu.
Bữa sáng đã chuẩn bị xong, Bạch Chính Nguyên ngồi trên ghế sô pha uống trà, xem điện thoại, đang chờ bọn họ xuống để ăn sáng cùng nhau, thấy bọn họ đi xuống, nghĩ đến chuyện tối hôm qua Diệp Thiên Dật ngủ chung phòng với con gái bảo bối của mình, trong lòng lại khó chịu!
"Chú, cái chụp đèn trong phòng Hàn Tuyết rớt xuống, có thời gian người cho người đến sửa lại một chút."
Diệp Thiên Dật nói.
Điện thoại di động trong tay Bạch Chính Nguyên rơi xuống đất!
Cmn tối hôm qua Diệp Thiên Dật với con gái mình....chấn động đến mức rớt cả chụp đèn?
Aaa! Con gái cưng của hắn!!!
"Vô liêm sỉ!"
Bạch Chính Nguyên giận mà không có chỗ phát tác, thò tay ra sau cầm một quyển sách trên bàn trà ném về phía Diệp Thiên Dật, cùng lúc đó chụp đèn lớn trên đỉnh đầu rớt xuống chặn quyển sách lại.
Rầm rầm ——
Chụp đèn lớn nát bấy...
"Ting...Phát động u Thần, giá trị cuồng ngạo +30000."
Đệch mợ! Bá đạo! Hệ thống này lợi hại đó!! Còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Bạch Chính Nguyên mặt mơ màng.
"Hả, chú Bạch, nhà chú lúc sửa sang sửa không tốt hả, khắp nơi đều có vấn đề, chụp đèn lớn phòng khách cũng rớt, lỡ rơi vào người thì làm sao?"
Bạch Chính Nguyên tức giận nói:
"Mau ăn đi, cơm nước xong xuôi thì cút nhanh lên."
"Haha, chú Bạch cũng ăn đi, à đúng rồi chú Bạch, ta hỏi người việc này, người cũng là người trong nghề, dì cũng đẹp như vậy, người chắc chắn biết."
"Chuyện gì?"
Bạch Chính Nguyên uống một ngụm trà sau đó đứng dậy đi về phía bàn ăn.
"Làm thế nào chữa hết chứng đau thắt lưng vậy? Có phương thuốc gì không?"
Diệp Thiên Dật đấm đấm vài cái vào chỗ eo của mình .
Bạch Chính Nguyên: "..."
"Chữa bà nội ngươi!!"
Bạch Chính Nguyên đá một cước.
Tiếp theo, chỉ trong chớp mắt, hắn đột nhiên có cảm giác eo của hắn bị trật, cả người giống như điện giật.
"y da....eo, eo eo eo của ta."
Sau đó Bạch Chính Nguyên vội vàng đỡ eo của mình.
"Tinh...Phát động u Thần, giá trị cuồng ngạo +20000."
Diệp Thiên Dật: "..."
Wow! Có phải là vô địch rồi không? Vốn dĩ Diệp Thiên Dật tính toán chỉ dùng hệ thống này một ngày, giờ nhìn lại, rất mạnh đó, vậy tăng thêm hai ngày, nếu lúc này tỷ võ với những võ giả khác há chẳng phải là vô địch sao?
Bạch Hàn Tuyết vội vàng chạy tới đỡ Bạch Chính Nguyên.
"Cha không sao chứ?"
Bạch Chính Nguyên trợn mắt nhìn Diệp Thiên Dật một cái, sau đó nói:
"Không sao, không sao."
Trong lòng thì hết sức đắc ý, nhìn thấy chưa, đây là con gái của lão tử, con gái quan tâm lão tử nhiều hơn.
"Ta nói lão Bạch này, ông cũng lớn tuổi rồi, còn học người ta xoạc chân, eo vốn đã không tốt, chú ý một chút."
Trương Lâm vội vàng chạy tới đỡ hắn, sau đó nói với những người khác:
"Tất cả ăn cơm đi, ta cũng làm xong bữa sáng rồi."
"Cảm ơn dì."
Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn về phía Bạch Chính Nguyên, cười chọc ghẹo nói:
"Chú Bạch, thắt lưng của chú cũng không tốt hả."
"Ngươi!!"
Bạch Chính Nguyên tức đến thở gấp!
Tên nhãi con vô liêm sỉ! Tức chết hắn.
Sau đi ăn xong, bọn họ liền tách ra, Bạch Thiên Hạo đi học viện Thiên Tinh, Diệp Thiên Dật và Bạch Hàn Tuyết cùng đi đến học viện Thiên Thủy.
Đi ngang qua một tiệm xổ số, Diệp Thiên Dật ngừng lại.
"Ta đi mua vài tờ vé số."
Diệp Thiên Dật nói với Bạch Hàn Tuyết.
"Mua cái này làm gì?"
Diệp Thiên Dật suy nghĩ, bây giờ mình chỉ là một tên đỗ nghèo khỉ, năm trăm nghìn Diệp Thiên Nhi cho hắn, đã trả nợ hết năm triệu, nhiều hơn thì cũng bồi thường cho những gia đình kia, mười triệu của Bạch Chính Nguyên, ban đầu Diệp Thiên Dật cho Mộ Thiên Tuyết năm triệu, nàng lấy đi, sau đó Diệp Thiên Dật dùng điện thoại di động riêng của nàng kiểm tra số dư một chút, cả người lạnh lẽo, mới có mấy ngày? Đại tỷ ngài chỉ còn lại ba trăm ngàn?
Sau đó Diệp Thiên Dật mới biết vị "thần tiên tỷ tỷ" này đi dạo phố, sau đó mua một sợi dây chuyền nàng rất thích, dây chuyền này hơn bốn triệu... Diệp Thiên Dật không chịu nổi! Lại lấy năm triệu ra đưa cho nàng.
Tuy đau lòng nhưng mà cũng không đau nhiều lắm, bởi vì những đồ vật trong tay nàng coi như ra giá năm trăm triệu, chắc chắn vẫn có người mua, mà trên người hắn không có tiền, còn có một "thần tiên tỷ tỷ" mua đồ không thích nhìn giá nữa. Có trời mới biết ngày nào nàng lại muốn mua thứ đồ gì đó hơn mười triệu chứ?
Trùng hợp có hệ thống u Thần, Diệp Thiên Dật không thể bỏ qua cơ hội tốt để mua vé số như thế này được, nếu không hắn ngoài việc tìm phú bà kiếm tiền thì cũng không biết phải kiếm tiền như thế nào nữa.
"Mua chơi chơi thôi."
Sau đó Diệp Thiên Dật đi vào, Bạch Hàn Tuyết âm thầm lắc đầu một cái, đây là dáng vẻ của con nhà giàu sao? Cái này hay chỗ nào chứ? Bạch Hàn Tuyết sợ Diệp Thiên Dật vẫn ham cá cược.
Đây là bệnh chung của con nhà giàu, nàng biết Diệp Thiên Dật trước kia cũng vậy, bây giờ có còn hay không thì nàng không xác định được, hắn quả thật thay đổi, nhưng một người có thể trong thời gian ngắn mà thay đổi lớn đến vậy sao? Nàng không tin, mà lúc Diệp Thiên Dật vào tiệm sổ xố này nên nàng rất lo lắng, vui đùa một chút thì không sao, nhưng Diệp Thiên Dật chơi cái này sẽ khiến nàng hoang mang.
"Ông chủ, cho một tấm thẻ cào mười tệ."
Diệp Thiên Dật nhá hàng trước một tấm.