Chương 150: Lại là xém tiêu đời?
Mối quan hệ giữa nàng với Diệp Thiên Dật xem như đã tiến thêm một bước rất lớn rồi, nàng cũng càng ngày càng quen với thân phận bạn gái của Diệp Thiên Dật, thậm chí còn biết ghen nữa, không sai, bây giờ nàng cũng đang ghen đây! Nếu như là cô gái không quá xinh đẹp, thì nàng cũng chẳng thèm ghen làm gì, nhưng mà vừa vặn nàng lại xinh đẹp như thế...
"Mộ Thiên Tuyết, ne."
Mộ Thiên Tuyết vừa nói vừa đưa bắp rang bơ cho Bạch Hàn Tuyết.
"Cảm ơn, nhưng ta không ăn đâu."
Sau đó Mộ Thiên Tuyết rất tự nhiên ăn một miếng bắp rang.
"Chị và Diệp Thiên Dật là bạn bè sao?"
"Ừm, đúng vậy."
Diệp Thiên Dật thì đang lo lắng đề phòng vểnh tai lên nghe lén các nàng nói chuyện, cảm giác sợ hãi ấy chỉ có hắn mới có thể hiểu được nó khủng khiếp đến mức nào.
"Vậy sao chị lại gọi Diệp Thiên Dật là..."
Bạch Hàn Tuyết còn chưa nói xong, Diệp Thiên Dật đã vội nói chen bào: "Kìa kìa kìa, tiểu Hàn Tuyết, Liễu Thiển Thiển ra rồi, ra rồi kìa!"
Sau đó sự chú ý của các nàng đều tập trung vào bóng dáng xinh đẹp đang được mọi ánh đèn tập trung vào ở trên sân khấu, toàn bộ sân vận động đều hét lên, hò hét huyên náo.
Diệp Thiên Dật thở phào một hơi.
Aaaaa ! Đúng là đòi mệnh mà!
Vừa mới kinh lịch một lần trở xem tiêu đời ở rạp chiếu phim, bây giờ lại tới nữa?
Thật ra Bạch Hàn Tuyết cũng cảm thấy cô gái xinh đẹp này và Diệp Thiên Dật hẳn là không có quan hệ gì khác, khí chất của cô ấy quá hoàn mỹ, nàng làm sao có thể để ý đến Diệp Thiên Dật được chứ? Nhưng mà cô gái nào cũng đều như vậy hết, biết là thế nhưng vẫn sẽ khó chịu? Lúc trước nàng gọi hắn là chồng cũng quá kì lạ, Diệp Thiên Dật nói là hắn lừa nàng, thế nhưng mà một người bình thường sao có thể bị lừa đến mức gọi người khác là chồng được chứ?
Nàng có cảm giác trong chuyện này còn có nội tình gì đó, nhưng mà nàng cũng không quá hoài nghi Diệp Thiên Dật và Mộ Thiên Tuyết có quan hệ tình cảm nam nữ với nhau, trước đó gặp, bọn họ cách nhau rất xa, chỉ có thể thông qua màn hình lớn để nhìn thấy nàng thôi, bây giờ lại gặp nhau ở khoảng cách gần như thế này, nàng có thể nhìn ra được Mộ Thiên Tuyết tuyệt đối không đơn giản! Là một người nàng nhìn không thấu mà lại rất cao quý nữa! Thân phận của nàng nhất định không đơn giản! Tên Diệp Thiên Dật này dù có dẻo mỏ đến thế nào cũng không có khả năng lừa gạt được một cô gái lợi hại như vậy, cho nên nàng rất là hiếu kỳ, nhưng mà bởi vì Liễu Thiển Thiển đã xuất hiện rồi, cho nên tạm thời Bạch Hàn Tuyết chuyển lực chú ý ở trên người của nàng.
Là một đại minh tinh, dù cho Diệp Thiên Dật không thường theo dõi người nổi tiếng, nhưng mà trong trí nhớ cũng có chút ấn tượng về nàng, lúc gương mặt của Liễu Thiển Thiển xuất hiện trên màn hình lớn, Diệp Thiên Dật nhịn không được thầm than, quả nhiên nàng được hoan nghênh như vậy là có nguyên nhân.
Cây trâm hoa hồng màu trắng cài trước ngực còn đeo một sợi dây chuyền bằng ngọc trai trắng, máu tóc dài uốn bồng bềnh màu hạt dẻ xinh đẹp dài đến eo, đôi môi phớt hồng màu hoa anh đào mỏng manh càng thêm mềm mại ướt át, hoa tại nạm đá quý ẩn sau mái tóc thỉnh thoảng lại lóe lên ánh sáng phản quang từ đèn led, trên tay mang vòng tay lấp lánh xinh đẹp, trên người mặc một chiếc váy xếp ly, rất trẻ, đại khái chừng hai mươi tuổi, tràn đầy nét trẻ trung của một thiếu nữ, rất linh động, rất xinh đẹp! Cô em gái Liễu Thiển Thiển này tuyệt đối là một mỹ nữ có điểm nhan giá trị ít nhất cũng phải chín mươi lăm điểm!
Tiếng hoan hô càng lúc càng lớn hơn không cách nào tưởng tượng được, Mộ Thiên Tuyết nhíu mày lại!
Làm sao những nhân loại này không thể yên tĩnh một chút được nhỉ?
Liễu Thiển Thiển đứng ở nơi đó vẫy tay với mọi người, sau nói: "Cảm tạ mọi người đã tới tham gia buổi hòa nhạc của ta, ta rất vui, đây cũng là ta lần đầu tiên tới thành Thánh Thiên Thủy, gặp được nhiều người yêu quý ta như thế này, ừm... Mọi người biết ta cũng không phải là một người thích dài dòng, như vậy trực tiếp tặng cho mọi người ca khúc thứ nhất đi, bài hát này là hôm qua ta mới viết xong, còn chưa được phát hành, nhưng rất có ý nghĩa, bởi vì ta muốn hát cho một người nghe, cũng muốn tìm được hắn, trước tiên, có một chuyện, ta nhất định phải kể cho mọi người nghe."
Liễu Thiển Thiển dừng một chút, nói: "Khuya ngày hôm trước ta ra ngoài mua đồ ăn khuya, nhưng lại không may gặp phải nguy hiểm, có một lão già rất đáng sợ giả dạng làm tên ăn mày ở trên một con đường nhỏ muốn quấy rối ta."
Nghe đến đây, đám người nhao nhao kinh ngạc.
"Nhưng là rất trùng hợp, có một người thanh niên đột nhiên xuất hiện, dùng tia sét rất rất lợi hại đánh cho lão lưu manh kia tè ra quần, chỉ có điều lúc ấy ta sợ hãi quá cho nên chỉ biết cắm đầu chạy đi, đến lúc ta muốn quay lại tìm thì đã không còn thấy ai ở đó nữa rồi, cho nên ta rất muốn tìm được hắn để nói một câu cảm ơn với hắn, ta nhớ rõ gương mặt của hắn, là một người siêu cấp siêu cấp đẹp trai, cho nên hôm nay ta muốn mượn buổi hòa nhạc này để nói một chút, nếu như hắn có thể nhìn thấy, ta hi vọng hắn có thể liên hệ với để, ta muốn báo đáp hắn."
Diệp Thiên Dật: ???
Không phải chứ? Liễu Thiển Thiển này chẳng lẽ là cô gái mà đêm hôm đó Lâm Nhiên của Tà Tông định giở trò, sau đó được hắn cứu trong lúc vô tình sao?
"Aaaa! Quá ghê tởm! Lại có người dám giởi trò đồi bại với Thiển Thiển nữ thần! Quá ghê tởm! Đừng để ta bắt được! Ta mà bắt được thì ta sẽ giết chết hắn!"
"Vậy cái anh đẹp trai kia là ai? Nhất định phải tìm được hắn! Nhất định phải cảm ơn hắn đã cứu Thiển Thiển nữ thần!"
"..."
Đám fan hâm mộ nhao nhao kêu la.
Thi Gia Nhất theo bản năng nhìn sang Diệp Thiên Dật một cái, cũng không hiểu vì lông gì tự nhiên mình lại quay sang nhìn hắn, khả năng có hễ ai nói đến người đẹp trai lại theo bản năng nhìn qua hắn.
"Nè, nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ ở trong lòng ngươi chỉ có mỗi mình ta là đẹp trai thôi sao? Hử, cô gái."
Thi Gia Nhất: "..."
"Bài hát này là « Ánh sáng trong màn đêm », tặng cho mọi người, đồng thời cũng tặng cho ân nhân cứu mạng của ta." Liễu Thiển Thiển nhẹ nhàng nói, giọng nói rất ngọt ngào.