Chương 156: Ngươi nếm thử xem?
Mối quan hệ cũng coi như là tốt đẹp đi, nhưng Diệp Thiên Dật cảm thấy rằng hắn ta sống không lâu nữa rồi, vì vậy hắn ta phải nhanh chóng làm cho Mộ Thiên Tuyết cảm thấy rằng họ đang có một mối quan hệ tốt trong ấn tượng của nàng ấy, khi đó, nàng ấy có thể 拧脖子 dứt khoát một chút, cũng sẽ không thấy đau.
Mối quan hệ tốt sao? ?
Mộ Thiên Tuyết hoàn toàn không hiểu một mối quan hệ tốt là tốt như thế nào ...
"Ta đi tắm đã."
Sau đó Mộ Thiên Tuyết cởi giày, để lộ bàn chân trắng ngọc tinh xảo, rồi đi dép lông vào.
"Này, ngươi không đi tất sao? Nếu chân mà lạnh thì phải làm sao? Bây giờ chắc là lạnh rồi đúng không? Ta giúp ngươi sưởi?" Sau đó Diệp Thiên Dật hà vào tay của mình một hơi.
"Không cần."
Mộ Thiên Tuyết nói xong, nàng bước vào phòng và bước ra ngoài với đôi chân trần trong bộ đồ ngủ.
Nàng ấy dường như không quá ngại về những thứ chẳng hạn như mặc đồ ngủ trước mặt Diệp Thiên Dật, trong suy nghĩ của nàng ấy, nam và nữ là khác nhau, trong khi các cô gái bình thường thậm chí không muốn bị các chàng trai nhìn thấy khi họ mặc đồ ngủ, nhưng nàng ấy thì không, có lẽ nàng ấy không sống ở thành phố này, nên không có nhiều suy nghĩ như vậy, nàng nghĩ đồ ngủ cũng là quần áo, hơn nữa cũng không để lộ ra ngoài cái gì cả.
Ngươi có thể tưởng tượng được mái tóc xõa tung, mặc đồ ngủ và chân trần của nàng tiên nữ này quyến rũ như thế nào không? Dù sao, Diệp Thiên Dật chỉ liếc nhìn một lần thôi thì con dao cắt rau cũng không thể cầm chắc.
"Ngươi không có dép à? Chính là dép để tắm đấy."
"Như thế này rất thoải mái."
Mộ Thiên Tuyết bước vào phòng tắm sau khi nói.
Diệp Thiên Dật mỉm cười, chắc là rằng nàng ấy lúc ở trong Yêu tộc không có những thứ này, cũng có giày, nhưng cũng chẳng phân ra thành nhiều loại như vậy nữa? Khi tắm chỉ cần đi chân trần xuống suối hoặc ao sạch thôi.
Không thể tưởng tượng ra được rằng nàng ấy sẽ quyến rũ như thế nào sau khi ra khỏi bồn tắm nữa đây.
Khoảng hai mươi phút sau, mở cửa phòng tắm ra, Diệp Thiên Dật thậm chí không quan tâm đến những món đang nấu trên bếp, hắn bước nhanh ra ngoài chỉ để nhìn thấy Mộ Thiên Tuyết bước ra khỏi phòng tắm.
Làn da trắng hồng, cảm giác như chỉ cần cắn một miếng là sẽ có nước chảy ra vậy, mái tóc ướt nhẹp, trên gò má xinh đẹp còn có vài sợi tóc nghịch ngợm, rất hấp dẫn, cực kì nóng bỏng, điều quan trọng nhất là bộ đồ ngủ có kích thước lớn kia của nàng thật đáng giá quá đi mất, chỉ dài gần tới đầu gối mà thôi, ngươi không biết là bên trong nàng có mặc quần hay không nữa, lộ ra bàn chân và cặp đùi trắng như ngọc, dáng vẻ của cặp chân ấy đơn giản mà nói là bất khả chiến bại.
Diệp Thiên Dật cảm thấy những cô gái mặc quần áo rộng rãi thực sự có một sức hấp dẫn rất đặc biệt.
Mộ Thiên Tuyết liếc nhìn Diệp Thiên Dật, không nghĩ nhiều, hỏi: "Ngươi nấu xong chưa?"
"Sắp rồi sắp rồi, sàn nhà có thể là bị bẩn rồi, ngươi có chắc mình vẫn muốn đi chân đất không?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
Mộ Thiên Tuyết liếc nhìn, sau đó tóc và bộ đồ ngủ của nàng ấy nhẹ bay phấp phới như thể một sức mạnh nào đó đang được giải phóng, và Diệp Thiên Dật há to miệng ...
Cả căn phòng trong phút chốc sạch sẽ đến mức sàn nhà bóng loáng kin kít, có thể phản chiếu được cả ánh sáng, tất cả những thứ nhìn có chút bừa bộn đều trở lại vị trí hoàn hảo nhất của chúng.
"Đây là loại sức mạnh gì chứ?"
"Đã nói với ngươi rồi, phép tạo hóa."
Diệp Thiên Dật; "..."
Được thôi, vị Thần tiên tỷ tỷ này có rất nhiều phép thuật lợi hại mà!
Chà! Diệp Thiên Dật ghen tị, và cảm thấy rằng phép hủy diệt rất dễ sử dụng, nhưng về mặt thực tiễn, phép tạo hóa lại tốt hơn nhiều.
Mộ Thiên Tuyết đi đến bên cạnh Diệp Thiên Dật, một mùi thơm đột nhiên khiến hắn muốn làm bậy, sau đó Mộ Thiên Tuyết liếc nhìn hai món ăn đã chuẩn bị sẵn trên bàn.
Nó có mùi thơm, cảm giác giống như bên ngoài vậy, vì vậy Mộ Thiên Tuyết cảm thấy Diệp Thiên Dật thực sự đã không nói dối nàng.
"Nếu ngươi muốn thì cứ ăn trước đi, dù sao nó cũng là ngươi nấu mà."
“Đang đợi người cùng ăn đấy.” Mộ Thiên Tuyết bước vào bếp nhìn Diệp Thiên Dật nấu nướng khéo léo, lúc đó nàng cảm thấy việc nấu nướng có vẻ khá thú vị.
"Sao? Muốn học à?" Diệp Thiên Dật cười hỏi trong khi đảo các món ăn trên bếp.
Mộ Thiên Tuyết là người không thể che giấu suy nghĩ của bản thân, muốn là muốn, không muốn thì chính là không muốn, nàng không thích ai thì chính là không thích người đó, muốn vặn đầu ai thì vặn.
"Uh."
Mộ Thiên Tuyết gật đầu.
"Đây không phải là thứ ngươi có thể học trong một sớm một chiều đâu, nhất là đối với một người chưa từng đụng đến nấu nướng như ngươi."
"Có vẻ... khá đơn giản mà."
Mộ Thiên Tuyết nói.
Diệp Thiên Dật: "..."
Ái chà! Cô em này cũng khá là kiêu ngạo nhỉ?
“Lại đây.” Sau đó Diệp Thiên Dật trút thịt lợn kho tàu ra, rửa sạch rồi đặt nồi lên bếp ga, cười và nói với Mộ Thiên Tuyết: “Đơn giản thì ngươi hãy làm một món đơn giản nhất thử xem, trứng gà xào với cà chua thế nào? Chỉ cần cắt nhỏ cà chua và xào chúng, rồi sau đó bỏ trứng vào. "
Mộ Thiên Tuyết gật đầu: "Được thôi!"
Sau đó nàng ấy vẫy tay, và ba quả cà chua chuyển từ hình dạng hoàn chỉnh sang cắt nhỏ.
Diệp Thiên Dật; "..."
Sau đó nàng ấy lại vẫy tay và cà chua bay vào nồi.
"Làm thế nào để bật lửa đây?"
Diệp Thiên Dật gãi gãi chóp mũi và giúp nàng ấy bật bếp lên, sau đó ngón trỏ tay phải của Mộ Thiên Tuyết khẽ nhúc nhích, và ba quả trứng bay lên trên nồi, đập vỡ và tự động rơi vào trong nồi.
Một phút rưỡi sau ...
"Được rồi."
Mộ Thiên Tuyết liếc nhìn Diệp Thiên Dật.
Thành thật mà nói, tài nấu nướng của nàng ấy có vẻ khá cao, nhưng... ta không hiểu.
"Ngươi nếm thử xem?"
Diệp Thiên Dật cười hỏi.
Sau đó Mộ Thiên Tuyết gắp một miếng bỏ vào miệng, lông mày khẽ cau lại.
Không thể nói là không ngon, nhưng tại sao lại không có vị gì cả?