Chương 158: Hội thơ
Diệp Thiên Dật gật đầu: "Những thứ này cũng được, nhưng đôi khi các bước tự mua đồ trước khi nấu nướng cũng rất quan trọng đấy, chọn lựa, rồi còn cả đi siêu thị nữa, đây là một trong những kinh nghiệm sống của con người, nếu bỏ qua những kinh nghiệm này thì chẳng còn gì vui vẻ nữa đâu."
"Ta hiểu rồi."
Sau đó Mộ Thiên Tuyết vẫy tay, và tất cả các nguyên liệu kia bay vào thùng rác.
“Ta đi nghỉ ngơi đây.” Mộ Thiên Tuyết nói xong đứng dậy đi về phòng, còn Diệp Thiên Dật thì chuẩn bị đi rửa bát một cách vất vả, từ lúc nào mà hắn phải sống như vậy chứ, sau đó nhìn lại, ôi đệch! Những chiếc đĩa sáng bóng đã được bày ngay ngắn trên bàn rồi.
"Chà! Phép tạo hóa này hữu dụng quá đi chứ! Phép hủy cmn diệt của ta là cái quần què gì vậy chứ?"
Diệp Thiên Dật trở về phòng của mình với tâm trạng bực dọc.
...
Vào khoảng 5 giờ chiều ngày hôm sau, Diệp Thiên Dật ra ngoài cùng với Mộ Thiên Tuyết mặc chiếc áo khoác trắng đơn giản và một chiếc quần đen, nhưng nàng vẫn đẹp đến mức khiến Diệp Thiên Dật ngỡ ngàng, ban ngày Diệp Thiên Dật không đi đến Học viện, quyết định ở nhà dạy Mộ Thiên Tuyết nấu ăn trong một ngày, dù sao thì Diệp Thiên Dật cũng rất hạnh phúc.
"Ở đây ở đây!"
Họa Thủy, Thi Gia Nhất và Bạch Hàn Tuyết đã gặp nhau ở chỗ mà họ hẹ nhau ngày hôm qua.
Vì bây giờ đang là mùa đông nên trời tối nhanh và lúc này đường phố cũng rất đông đúc, bên đường trang trí đủ loại đèn lồng lớn màu đỏ, hầu như tất cả các ngôi nhà đều được trang trí bằng đèn lồng rất đẹp mắt, một số đường phố lớn đã gần đạt đến độ mọi người phải chen chúc với nhau rồi.
Đúng vậy, đây là Lễ hội đèn lồng mỗi năm một lần, có rất nhiều người trẻ tuổi, sẽ có rất nhiều cặp nam nữ hẹn hò nhau đi chơi vào buổi tối ngày hôm nay, mức độ đông đúc của khách sạn và quán bar vào đêm hôm nay so với ngày lễ tình nhân thậm chí còn cao hơn.
Tinh Bảo Bảo sợ sẽ bị ông nội nhìn thấy nàng ở cùng Diệp Thiên Dật, vì vậy nàng đã tự mình đến Như Yên Các.
Mười phút sau, năm người có vé mời, đẩy cánh cửa tráng lệ bước vào Như Yên Các.
Wow--
Cảnh tượng trước mắt khiến họ rất kinh ngạc!
Một không gian rất rất rộng và rất đẹp, được chiếu sáng bởi những ánh đèn ấm áp, đầy đủ các loại đồ ăn và thức uống, và cũng có rất nhiều người, đa số là nam thanh nữ tú, mọi người đang trò chuyện với nhau, và họ có vẻ là những người được tu dưỡng rất tốt, ở một nơi xa xa, có rất nhiều bàn, trên mỗi cái bàn đều để giấy, vì đây chính là hội thơ! Và bây giờ là lúc để mọi người ăn uống và nói chuyện với nhau, hội thơ vẫn chưa bắt đầu!
Những người này đều là những gương mặt xa lạ, có hàng trăm người, 90% là đến từ các thành phố lớn ở các đế quốc khác, thậm chí còn có các môn phái khác, dù sao thì về cơ bản họ cũng là khách được mời, cũng có thể ngươi đã từng nhìn thấy họ, bất kỳ ai trong số họ đều là cao thủ mà những người được gọi là thiên tài của Đế quốc Thiên Thủy này cũng không thể sánh bằng!
Nhưng sự xuất hiện của Diệp Thiên Dật và các cô gái đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của họ, ngay lúc đó, những chàng trai xuất chúng đó đã nhìn thẳng vào họ!
Bất kể là ai trong số họ, hôm nay đều ăn mặc đẹp, cộng với ngoại hình, thu hút sự chú ý của những người này là chuyện bình thường, ồ phải... Mộ Thiên Tuyết không được coi là ăn mặc hở hang, chỉ là quần áo đơn giản, nhưng nàng ấy lại quá đẹp.
"Ồ, rượu ngon."
Thi Gia Nhất nhìn đống đồ uống đặt trước mặt mình, lon ton chạy tới.
“Chị Mộ, chúng ta cũng đi ăn chút gì đi.” Bạch Hàn Tuyết nói với Mộ Thiên Tuyết.
"Được thôi!"
Rồi họ cũng đi.
Diệp Thiên Dật gãi gãi chóp mũi, lặng lẽ bỏ đi, nếu không được ở bên cạnh họ thì sẽ chết mất, trong khi Họa Thủy đã đi theo Thi Gia Nhất.
"Anh Thiên Dật..."
Tinh Bảo Bảo nhìn thấy Diệp Thiên Dật, sau đó lặng lẽ chạy đến.
“Bảo Bảo, ngươi ở đây mà còn sợ cái gì?” Diệp Thiên Dật cười hỏi.
"Ông nội cũng ở đây."
Diệp Thiên Dật "..."
“Vậy thì ngươi nên chuồn đi trước đi, nếu lại lại bị ông nội của ngươi nói là ta bắt nạt ngươi.” Diệp Thiên Dật cười toe toét.
Khuôn mặt của Tinh Bảo Bảo hơi đỏ ửng lên.
Cách đó không xa, Tần Triều, Lâm Trường Thiên cùng một đám người đang đứng cùng nhau, liếc mắt nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
Ở một vị trí khác, Hà Thưởng Vũ lại nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Dật đang ăn uống kia với vẻ mặt căm giận! Lén lút nắm chặt nắm đấm!
Dịp này không thích hợp để ra tay với hắn ta!
Mọi người bàn tán xôn xao, chờ đợi hội thơ tiến hành.
Chỉ có Diệp Thiên Dật là chú ý thấy đã có không dưới hai mươi tên tới bắt chuyện với Mộ Thiên Tuyết và các cô gái khác!
Và Diệp Thiên Dật... Chỉ trong một thời gian ngắn, hắn cũng đã được hơn hai mươi cô nàng xinh đẹp đến bắt chuyện rồi! Đúng vậy, những cô gái này đều là con gái của một trong các đại gia tộc, những dịp như thế này mà còn đến nói chuyện với Diệp Thiên Dật, đủ thấy Diệp Thiên Dật đẹp trai như thế nào, cái sự ngưỡng mộ này tự nhiên cũng rơi vào mắt nhiều gã con trai khác, bọn họ rõ ràng không hề vui gì! Nhưng bọn họ cũng chẳng biết Diệp Thiên Dật là ai, nên cũng không dám hành động hấp tấp.
Chẳng còn cách nào khác, sức hấp dẫn này quá lớn.
Sau khoảng nửa giờ, một đám người lần lượt từ phòng trong đi ra, mọi người đều chuyển sự chú ý lên người bọn họ.
Người đầu tiên bước ra là một ông cụ tiên phong đạo cốt mang theo nụ cười trên môi, hắn chắc phải có địa vị cao nhất ở đây, Diệp Thiên Dật mặc dù không biết hắn là ai, nhưng cũng đoán được có lẽ hắn là Đại trưởng lão của Thiên Cơ Các. Cảnh giới thì chắc phải là Thiên Đạo cảnh, hoặc cũng là gần Thiên Đạo cảnh! Đây là một cảnh giới mà những người ở Đế quốc Thiên Thủy chưa từng thấy trong cả cuộc đời này, nhưng họ lại xuất hiện trong hội thơ lần này.
Phía sau hắn là một người đàn ông trung niên trông khá bình thường, nhưng làm sao hắn ta có thể bình thường được cơ chứ? Trưởng lão của Thiên Cơ Các có địa vị cao nhất, là người đầu tiên đi ra, sau đó người trung niên bước ra thứ hai, nghĩa là địa vị của hắn nên xếp thứ hai, phía sau còn có năm vị trưởng lão, mỗi người đều toát ra vẻ tao nhã, ngoài ra còn có một người phụ nữ rất xinh đẹp và thanh lịch, Liễu Khuynh Ngữ! Và còn có cả cô em gái Liễu Thiển Thiển.
Xét về thơ ca, có lẽ Liễu Khuynh Ngữ thực lực cao hơn năm vị cao thủ thơ phía trước, nhưng dù sao nàng cũng là hậu bối, nên đương nhiên vẫn phải đi sau rồi.
"Bái kiến Gia Cát tiền bối, bái kiến Phong Tuyết Vương, bái kiến Dương Quốc Công, Hoàng Phủ Công..."
Ngay khi họ bước ra, mọi người đồng thanh chào.
Diệp Thiên Dật: ???
Không sai, Diệp Thiên Dật đã chết lặng! Đệch! Tất cả những người này đều biết họ sao? Sao mình lại không biết nhỉ?