Chương 160: Ta thử một chút xem
Một đại minh tinh đúng là một đại minh tinh, tuy còn trẻ nhưng nàng thực sự rất đẹp.
“Ta từ trước đến nay không nhớ rõ là ta có biết ngươi.” Diệp Thiên Dật nói xong thì nhìn về phía trước.
Liễu Thiển Thiển " ... "
Được rồi, được rồi, sau khi hội thơ kết thúc rồi hãy trò chuyện với hắn ta, wow! Hắn ta không những trông cực đẹp trai, còn là một người cực kỳ tốt bụng, thực lực lại mạnh mẽ và còn biết làm cả thơ nữa... quá lợi hại rồi!
"Có vẻ như mọi người đã chuẩn bị xong, đêm nay có rất nhiều nam thanh nữ tú đến tham gia nhỉ." Gia Cát Phong bật cười, sau đó liếc nhìn Mộ Thiên Tuyết phía sau, Mộ Thiên Tuyết cũng ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó Gia Cát Phong khẽ nhíu mày, cô gái này xem ra không hề đơn giản.
"Vậy thì thời gian cũng sắp đến rồi, chúng ta hãy sẵn sàng để bắt đầu hội thơ nào, cũng như mọi khi, hội thơ này sẽ có hai vòng, một vòng câu đối và một vòng thơ, những người trong chúng ta ngồi đây, bao gồm cả cô Khuynh Ngữ đây, đều là những người sẽ đánh giá bài thơ của mọi người, mong rằng mọi người sẽ mang đến một bài thơ hay, nếu tìm được bài thơ hay, thứ nhất là chúng ta sẽ có thể đăng bài thơ đó vào sách, tất nhiên phải cần một bài thơ đặc biệt hoàn hảo, thứ hai là cũng có sẽ có thể đạt được sự khen ngợi của các vị tông sư đang ngồi đây, thậm chí có thể được Phong Tuyết Vương điện hạ chiếu cố, đặc biệt đào tạo! "
Nghe đến đây, mọi người rất phấn khởi!
Người mạnh nhất trong này chính là Phong Tuyết Vương, bởi vì Phong Tuyết Vương là hoàng đế của đế quốc mạnh nhất trong tám đế quốc trên đại lục, nếu được hắn tán thưởng thì đúng là nhất phi trùng thiên rồi! Tần Triều và Lâm Trường Thiên bí mật nắm chặt bàn tay, đây là cơ hội của bọn họ!
Phòng Tuyết Vương cười cười, sau đó nói: "Như vậy được rồi, bổn Vương xưa nay rất thích thơ văn, lần này ta cũng tới đây là đặc biệt muốn tìm một ít thanh niên có thành tích xuất sắc trong lĩnh vực này để huấn luyện bọn họ, mong các ngươi sẽ thể hiện một cách tốt nhất, hãy chứng minh bản thân bằng một bài thơ có thể khiến cho chúng ta xúc động, và tất nhiên, ta hy vọng rằng cuối hội thơ, cô Khuynh Ngữ có thể làm một bài thơ tặng cho tất cả chúng ta, bổn Vương quả thật rất thích cô Khuynh Ngữ, cả con gái của bổn Vương nữa, con bé lại càng ngưỡng mộ cô Khuynh Ngữ đây hơn nữa."
Phong Tuyết Vương cười nhìn Liễu Khuynh Ngữ bên cạnh.
Liễu Khuynh Ngữ đứng dậy, hơi hơi cúi đầu: "Được điện hạ khen ngợi là vinh hạnh của ta, Khuynh Ngữ rất vui khi được điện hạ xem trọng, ta làm sao có thể từ chối cơ chứ?"
Diệp Thiên Dật sững sờ chết lặng, đại gia khuê nữ này quá tao nhã, lại xinh đẹp như vậy, nhất định là bất cứ người đàn ông nào cũng đều yêu thích! Ứng cử viên hoàn hảo cho vị trí người vợ và người mẹ tốt nhất năm.
“Hahaha, tốt quá, vậy thì vòng thi này, câu đối đầu tiên sẽ do cô Khuynh Ngữ ra, các vị thấy thế nào?” Phong Tuyết Vương cười hỏi.
Gia Cát Phong gật đầu: "Nào, mời cô Khuynh Ngữ."
"Vậy Khuynh Ngữ xin thất lễ rồi."
Sau đó Liễu Khuynh Ngữ đứng dậy và nói: "Khuynh Ngữ ta sẽ đưa ra vế đối!"
Sau đó nàng ấy quay lại và viết vài chữ lên bảng đen, Diệp Thiên Dật cảm thấy đây là chữ đẹp nhất mà hắn từng thấy.
“Thủy hữu trùng tắc trọc, thủy hữu ngư tắc ngư, thủy thủy thủy, trường giang hồ diểu diểu.”
Nói thật, trong đầu của Diệp Thiên Dật chứa những tri thức được truyền thừa trên dưới năm ngàn năm của Hoa Hạ, những thứ thơ ca phong nhã này, lúc đó hắn đã bị ép phải học rất nhiều, cho nên mấy cái này hắn cảm thấy tương đối đơn giản, chủ yếu là hắn vừa vặn biết.
"Hahaha, cô Khuynh Ngữ đây vừa lên đã ra vế đối khó rồi, như vậy các vị, thời gian một phút, phát huy tài trí của các ngươi đi."
Phong Tuyết Vương cười nói.
Sau đó tất cả mọi người ở phía dưới trầm tư suy nghĩ, cầm bút viết thử.
Diệp Thiên Dật nghĩ nghĩ, sau đó viết xuống một câu.
Sau một phút, không ai đứng lên.
“Cô Khuynh Ngữ, đề thứ nhất này ngươi ra có chút khó nha, xem ra đa làm khó các vị ở đây rồi." Phong Tuyết vương cười nói.
Nói thật, hắn cũng không đối được, những người ở bên cạnh kia cũng không đối được.
"Nói thật, về trên này kết hợp đoán chữ với thiên bàng, vô cùng có đạo lý lại lưu loát, mảy may không gượng ép. Mà "thủy trùng" tổ hợp với nhau chính là "trọc", "thủy ngư" tổ hợp lại với nhau chính là "ngư", cái kì diệu nhất chính là "thủy thủy thủy" phía sau vừa vặn lại là "miểu", mà sau cùng "giang hà hồ miểu miểu" năm chữ này toàn đều không rời được "thủy", vế trên rất lợi hai, Liễu cô nương quả nhiên có tài.
Hoàng Phủ Công khen ngợi một tiếng.
"Hoàng Phủ Công quá khen."
Liễu Khuynh Ngữ hơi hơi nghiêng người.
"Nhưng là ngươi ra cho tất mọi người một đề quá khó, một vế trên này cho dù là những lão gia hỏa chúng ta sợ rằng đều cần một chút thời gian mới có thể đối ra vế đối, khó, thật sự khó, nhìn ra được các vị phía dưới cũng đều bị phiền não rồi, đề thứ nhất này sợ rằng phải bỏ trống rồi" Dương Quốc Công nói.
Những người đó thở dài một hơi, không chỉ là bản thân đối không ra được, người khác cũng không đối ra vậy thì cũng không sao cả.
Thi Gia Nhất cắn bút bày tỏ sự bất lực.
“Hay là cô Liễu đọc câu đối cho mọi người nghe đi.” Gia Cát Phong nói.
Liễu Khuynh Ngữ đang muốn gật đầu, lúc này Diệp Thiên Dật đứng lên.
"Ta thử một chút xem."
Diệp Thiên Dật vừa đứng lên, đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người! Thi Gia Nhất, Họa Thủy, Bạch Hàn Tuyết các nàng đều hoang mang rồi, không phải chứ? Diệp Thiên Dật có thể đối ra?
Tần Triều, Lâm Trường Thiên thậm chí Hà Thường Vũ đều cười khinh thường một tiếng! Chỉ hắn mà cũng đòi?
Tinh Vân Hải cũng là âm thầm lắc đầu.
"Tiểu tử này vì ra mặt mà như thế, cũng là xoắn hết tâm kế."
Đề này rất khó, nhưng rất nhiều người cảm thấy Diệp Thiên Dật chỉ là vì muốn nổi bật để mọi người chú ý nên mới đứng lên, đối sai thì đối sai thôi, dù sao cũng không ai đối được, hắn cũng sẽ cho người ta một loại cảm giác bản thân rất nỗ lực.
"Ồ? Vậy thì mới cậu thanh niên đây đến thử một chút."
Gia Cát Phong nói.
Diệp Thiên Dật gật đầu, sau đó đi lên đài.