Chương 165: Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ
Sau đó Gia Cát Phong cố gắng hết sức kìm nén bản thân ngạc nhiên ưu tư, truyền cho Phong Tuyết Vương, Phong Tuyết Vương biểu cảm thay đổi y hệt Gia Cát Phong.
"Các ngươi đến xem xem."
Sau đó, Liễu Khuynh Ngữ đám người cùng nhau xem bài thơ Diệp Thiên Dật viết.
"Mấy vị tiền bối, rốt cuộc là thế nào?"
Hà Thường Vũ nóng lòng hỏi.
Họ rốt cuộc đang bán nút thắt gì?
"Cô Liễu, phiền ngươi viết bài thơ này lên phía trên cho mọi người xem một chút đi."
Gia Cát Phong nói với Liễu Khuynh Ngữ.
Liễu Khuynh Ngữ khẽ gật đầu, đứng dậy, có chút lảo đảo đứng không vững, cũng may có Phong Tuyết Vương đỡ nàng.
"Xin lỗi, ta... ta có chút thất thố."
Liễu Khuynh Ngữ hơi nghiêng người, sau đó nàng viết bài thơ lên trên bảng!
Mỗi người theo một câu một câu xem hết, triệt để kinh hoàng ngay tại chỗ.
"Ai... Lão phu đã thật lâu không bị một bài thơ làm cho kích động đến mức này."
Hoàng Phủ Công thở dài nói.
Liễu Khuynh Ngữ xoay người, sau đó mang theo áy náy nói: "Thực sự xin lỗi, bài thơ này cảm giác hình ảnh quá mạnh, là một bài thơ mang lại cảm giác hình ảnh mạnh nhất từ trước tới nay mà Khuynh Ngữ thấy qua, phảng phất... như vừa xem hết một bộ phim, hoàn chỉnh kể lên một câu chuyện réo rắt thảm thiết, cho nên ta..."
Khi một bài thơ khiến người ta sinh ra ưu tư, vậy có bao nhiêu mạnh mẽ?
Bài thơ này tất nhiên là mạnh mẽ, ít nhất là bài thơ có hình ảnh mạnh nhất trong mắt Diệp Thiên Dật, mà nghe nói rằng thời gian sáng tác của bài thơ này được tính bằng cả năm!
Người không hiểu sẽ không bao giờ hiểu, nhưng người hiểu thơ các nàng, nhất là thân là phụ nữ như Liễu Khuynh Ngữ, khi nàng viết xuống bài thơ này, dường như nàng đã viết nên cuộc đời của hai người, như thể nàng đã xem hết một đoạn phim... Một đoạn phim bi kịch.
Thi Gia Nhất và Bạch Hàn Tuyết các nàng cũng chăm chú đọc bài thơ này, vẻ mặt của họ dần dần hoảng hốt ...
Những người khác cơ hồ là đều có biểu cảm giống các nàng.
"Các vị, ta nói bài thơ này lưu truyền thiên cổ, không quá đáng ?"
Gia Cát Phong nói một câu.
"Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc."
"Tại thiên nguyện tác bỉ dực điểu
Tại địa nguyện vi liên lý chi
Thiên trưởng địa cửu hữu thời tận
Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ.” (*)
(* Trích bốn câu cuối của bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị
Bản dịch: Nguồn sưu tầm:
Ở trên trời nguyện làm chim liền cánh
Ở dưới đất nguyện làm cây liền cành
Trời đất dài lâu cũng có lúc hết
Hận này dằng dặc, không thưở nào vơi?)
Các vị đại sư thì thào lẩm bẩm.
Phong Tuyết Vương đứng lên, khen ngợi: "Hay một câu hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc, hay một câu tại thiên nguyện tác bỉ dực điểu, tại địa nguyện vi liên lý chi, hay một câu thiên trường địa cửu hữu thời tận, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ!” Sau đó hắn nhìn Diệp Thiên Dật nói: "Diệp Thiên Dật, bản vương chân thành mời ngươi trở thành Văn tướng quân trẻ tuổi nhất Đế quốc Phong Tuyết của ta, ngươi bằng lòng không?
Woaaa--
Tất cả mọi người trừng to mắt khi nghe được lời của Phong Tuyết Vương!
Văn tướng quân này là có nghĩa gì? Đại biểu chức vị có tài nhất một đế quốc, chức vị này cùng đế quốc đại tướng cao ngang nhau! Điều này đâu chỉ là lên như diều gặp gió? Quả thực là đã đạt đến đỉnh cao luôn rồi! Mà đây là Văn tướng quân của một Đế quốc đỉnh cấp! Có chức vị như thế, đi đến Đế quốc Thiên Thủy, thì ngay Đế vương của Đế quốc Thiên Thủy đều phải khép na khép nép.
"Ách---" Diệp Thiên Dật sờ sờ chóp mũi, sau đó lắc đầu: "Đa tạ điện hạ thưởng thức, chỉ có điều ta cũng không có ý nghĩa về phương diện này, xin lỗi."
Hắn thật sự không có, ngày ngày cùng các em gái xinh đẹp phóng túng thoải mái bao nhiêu? Muốn quyền làm gì Có thực lực được rồi.
Nghe được lời nói của Diệp Thiên Dật, mọi người lại trợn tròn mắt, hắn... hắn từ chối?
Tần Triều và Lâm Trường Thiên nắm chặt tay!
Tại sao? Điều họ vô cùng muốn có được nhưng Diệp Thiên Dật lại từ chối? tại sao! Rốt cuộc là vì sao!
"Vậy quá tiếc nuối."
Phong Tuyết Vương thở dài một hơi.
Liễu Khuynh Ngữ đứng lên nhìn Diệp Thiên Dật, đôi mắt xinh đẹp vẫn còn chút hồng hồng.
"Anh Diệp, ta rất thích bài thơ này, câu chuyện bên trong vô cùng đẹp nhưng cũng thật thê lưng, là bài thơ có hình ảnh cảm giác mạnh nhất mà ta từng thấy qua, chẳng qua còn chưa thấy anh Diệp đặt tên cho bài thơ này, không biết bài thơ này tên là..."
Diệp Thiên Dật nói: "Trường Hận Ca."
"Trường Hận Ca..."
Liễu Khuynh Ngữ thì thào một tiếng.
"Trường Hận Ca...hay cho một cái Trường Hận Ca! Thử hận miên miên vô tuyệt kỷ! "
Gia Cát Phong liên tục khen ngợi!
“Đa tạ anh Diệp, hôm nay đã cho ta được đọc một bài thơ hay như vậy.” Liễu Khuynh Ngữ hơi thi lễ một cái!
"Rất tốt!"
Gia Cát Phong bước xuống không ngừng vỗ vai Diệp Thiên Dật, đủ cho thấy hắn thích Diệp Thiên Dật đến nhường nào, chỉ có những người thực sự yêu thơ mới có kích động như vậy.
"Hiện tại các ngươi còn có ai dị nghị gì nữa?"
Gia Cát Phong hỏi.
Hà Thường Vũ nghiến răng bước lên lần nữa.
Hắn không cam lòng!
Bởi vì hắn không cần bất cứ thứ gì từ họ, hắn không sợ ra mặt, nhưng hắn không bằng lòng tin tưởng đây là bài thơ do Diệp Thiên Dật viết ra, hắn không muốn thấy Diệp Thiên Dật trở thành tâm điểm chú ý! Hắn không cam lòng! !
"Vừa rồi vãn bối tính toán một chút, bài thơ này có tám trăm bốn mươi chữ, tám trăm bốn mươi chữ viết trong mười lăm phút, đừng nói là sáng tác ngẫu học, học thuộc rồi viết cũng không dễ dàng như vậy! Chứ nói gì đến tinh phẩm như thế, một bài thơ lưu truyền thiên cổ, Gia Cát tiền bối chẳng lẽ không nghi ngờ sao? Đây quả thật là việc mà một người có thể hoàn thành sao? Suy nghĩ, cấu tứ, lại thêm viết xuống, tám trăm bốn mươi chữ trong 15 phút, điều này có thể sao ?
Hà Thường Vũ cắn răng nói.
Không cam lòng, cực kì không cam lòng! Mặc dù hắn ta có thể sẽ dẫn tới rất nhiều người căm thù, nhưng hắn ta tin càng nhiều người cũng không cam lòng giống hắn!
--
P/s: Các truyện mới của team
Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du
Tại Tận Thế Ta Nhặt Được Bảo Rương
Mỗi Ngày Ta Nhận Một Hệ Thống Mới
Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật
Phòng Giam Siêu Quái Vật