Chương 167: Xong… Xong rồi… (2)
Bạch Hàn Tuyết lắc đầu: "Không cần, nhưng đúng là tối nay ngươi rất chói mắt, có thời gian ta cũng muốn học hỏi từ ngươi, chỉ là bây giờ đã muộn rồi, ta về nhà trước đây, mai gặp lại."
Bạch Hàn Tuyết có thể nói ra những lời như vậy, chứng minh nàng đã thừa nhận Diệp Thiên Dật rồi.
Thi Gia Nhất: "Ta cũng về đây, Họa Thủy, chúng ta đi, đêm nay nhìn tên khốn nạn này giả chữ nghĩa xong mệt chết rồi."
"Ta cũng về vậy." Diệp Thiên Dật nói: "Ai nha, ở nhà còn đang yêu đương qua mạng với mấy cô em nữa, chắc khi nào phải gặp mới được."
"Cẩn thận gặp cú lừa đó." Họa Thủy nói.
Diệp Thiên Dật cười: "Không sao, lúc gặp mang theo dao, không giống ảnh chụp chém ngay và luôn."
"Phụt……"
Bọn Bạch Hàn Tuyết nhịn không được cười thành tiếng.
"Đi đi, mai gặp, rất mong mấy ngày kế tiếp sẽ thấy được tin ngươi bị chém chết trong nhà ga."
Thi Gia Nhất và Họa Thủy cũng rời đi.
"Thần tiên tỷ tỷ, chúng ta cũng về đi."
Mộ Thiên Tuyết gật đầu: "Bài thơ ngươi vừa đọc khi nãy ta cũng rất thích, có thể viết ra để ta đọc lại không?"
"Được."
"Cảm ơn."
……
Ngoại thành Thánh Thánh Thiên Thủy, Phong Nhã một thân màu trắng đứng trên lưng một con hạc trắng từ trên không thả người nhảy xuống, đôi mắt xinh đẹp thoáng nhìn qua hội đèn lồng náo nhiệt rồi bước vào.
Sư tôn bảo nàng đến đây để vào một học viện nào đó trước, cũng sẽ có vài thiên tài ở đó nên sư phụ bảo nàng tìm cơ hội bàn luận với họ, thử xem sức họ thế nào, để sau này khi Đại hội thiên hạ diễn ra cũng biết được chút thông tin, nàng cũng thấy có lý nên nàng sẽ đến học viện nào đó học tập chờ đến khi di chỉ mở ra.
Trong đám người, Diệp Thiên Dật và Mộ Thiên Tuyết đi qua, Phong Nhã đối diện đi tới.
"Thần tiên tỷ tỷ, cho ngươi kẹo bông gòn này." Diệp Thiên Dật cười, đưa kẹo bông gòn cho Mộ Thiên Tuyết.
Bước chân Phong Nhã thoáng dừng lại, Diệp Thiên Dật và Mộ Thiên Tuyết lướt qua người nàng.
Thần tiên tỷ tỷ? Nghe thật lạ, còn có người dùng từ đó để gọi một người con gái.
Phong Nhã cười cười rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Mà bên kia, Hà Thường Vũ âm ngoan mặt tối sầm bước ra! Siết chặt nắm đấm!
Nhất định hắn phải giết chết tên Diệp Thiên Dật kia! Phanh thây xé xác hắn cũng không đủ!
……
Diệp Thiên Dật và Mộ Thiên Tuyết cùng về đến nhà, Diệp Thiên Dật thả người nằm liệt trên sô pha không muốn nhúc nhích gì, trên TV đang phát tin tức thời sự chính trị, hắn nhìn thoáng qua rồi cũng không quan tâm nữa.
"Ăn cơm không? Ta làm cho ngươi." Diệp Thiên Dật nói.
Mộ Thiên Tuyết lắc đầu: "Không, trong hội thơ ta đã ăn không ít rồi, ngán."
"Vậy được, lấy di động ra đi, ta chuyển tiền tối qua kiếm được cho ngươi, số tiền ấy cũng không nhỏ đâu, ngươi giúp ta nhiều như thế, sau này ra ngoài thấy trang sức gì đẹp cứ tùy ý mua đi!"
Tiếp đó Diệp Thiên Dật lập tức chuyển cả tám mươi triệu cho Mộ Thiên Tuyết!
Cũng không đau lòng gì, vì những thứ hắn đã nhận được còn nhiều hơn thế.
"Cảm ơn." Mộ Thiên Tuyết nói.
Nàng không biết số tiền này là nhiều hay ít, nhưng trong lòng nàng rất hài lòng.
"Ta đi tắm đây." Mộ Thiên Tuyết chợt nói.
Nàng nói với Diệp Thiên Dật chủ yếu là muốn nhắc hắn nàng muốn đi tắm, cho hắn biết mình tắm để chú ý một chút.
"Ta tắm trước đi, hai ngày không tắm sạch rồi."
"Cũng được."
Mộ Thiên Tuyết cũng không thích chuyện nơi mình vừa tắm xong lại để Diệp Thiên Dật vào tắm.
Kế đó Diệp Thiên Dật cởi áo ngoài và quần ngoài, ngân nga một bài hát, tâm trạng thoải mái, rất thoải mái. Cảm giác giả ngầu thật tốt, thật sảng khoái, rồi Diệp Thiên Dật thuận tay gỡ nhẫn không gian xuống, cuộn với đống quần áo ném lên sô pha.
Đây hoàn toàn chỉ là vì hắn quá sung sướng nên làm theo bản năng. Bình thường lúc Diệp Tiên Nhi ở nhà, hắn đi tắm cũng thẳng thắn quăng hết quần áo lên sô pha như vậy, Diệp Tiên Nhi sẽ thuận tay dọn rồi giặt giúp hắn luôn.
Hôm nay sảng khoái! Chắc hẳn địa vị của mình trong lòng Tiểu Hàn Tuyết cũng đã tăng lên! Woaaa ha ha ha.
"Tắm tắm đi tắm thôi!"
Diệp Thiên Dật hô một câu, mỹ mãn chạy vào phòng tắm đóng cửa lại, nằm vào bồn tắm khẽ ngâm nga.
Mộ Thiên Tuyết thì lại ngồi trên sô pha xem TV, mà lúc này vừa vặn TV đang chiếu cảnh một đôi vợ chồng đã kết hôn, vì bạo lực gia đình mà cuối cùng người vợ hạ quyết tâm rời khỏi nhà, mà người chồng thì đang không ngừng cầu xin vợ mình đừng đi……
Vốn dĩ Mộ Thiên Tuyết không để ý mấy, nhưng âm thanh của người vợ trong TV đã hấp dẫn sự chú ý của nàng, đôi mày xinh đẹp của nàng chợt nhíu lại.
Vợ chồng không phải cách xưng hô giữa bạn bè sao? Hai người trên TV là bạn đời đã sinh tới mấy đứa con rồi mà sao vẫn gọi nhau như thế?
Lần đầu tiên thật sự cảm thấy nghi ngờ chuyện này, do vừa học đánh chữ xong nên nàng liền lấy di động ra tìm thử, lúc trước là do nàng đã tin lời Diệp Thiên Dật, còn giờ, nàng nghi ngờ.
Diệp Thiên Dật đang tắm táp vui vẻ chợt run người.
Quái thật, mình đang ngâm nước ấm sao còn lạnh run được nhỉ?
Trong phòng khách, Mộ Thiên Tuyết nhíu chặt mày, mặt lộ vẻ không vui và tức giận.
Hắn lừa nàng?
Kế đó Mộ Thiên Tuyết nhíu mày nhìn về phía nhẫn không gian trên đống quần áo của Diệp Thiên Dật! Nàng không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy Diệp Thiên Dật lừa mình nên nàng rất tức giận, nàng muốn thu lại những thứ mình đã cho hắn! Nàng cảm thấy mấy lời trước kia của Diệp Thiên Dật đều đang lừa nàng! Nàng không thích nhất chính là bị người khác lừa gạt, đặc biệt là nàng còn thật lòng đối đãi với người kia!
Sau đó nàng cầm nhẫn không gian lên, lòng vừa động, tất cả đồ vật trong nhẫn không gian lập tức xuất hiện trên bàn trà, ánh mắt Mộ Thiên Tuyết tùy ý lướt qua dừng lại trên một chiếc áo lót màu trắng!
Trong nháy mắt kia, đôi mắt màu tím của nàng ngày càng âm trầm, mái tóc xinh đẹp cũng chậm rãi bay lên……
"Ta thích tắm rửa cho da sạch đẹp, la la la la ——"
Diệp Thiên Dật khẽ hát bước ra cửa phòng tắm, sau đó động tác của hắn bỗng dừng lại, hắn thấy trong tay Mộ Thiên Tuyết đang cầm món nội y ngay cả hắn cũng đã quên kia……
Ực ——
Diệp Thiên Dật nuốt một ngụm nước miếng.
Mộ Thiên Tuyết chậm rãi quay đầu nhìn về phía Diệp Thiên Dật, đôi con ngươi màu tím bỗng trở nên thâm thúy, cả người kích động, trực tiếp khóa Diệp Thiên Dật ngay tại chỗ.
Xong…… Xong rồi!!!