Chương 173: Sao lần này ta lên đài lại không có nghe thấy tiếng hét của các cô gái nhỉ?
Dưới ánh mắt của mọi người, Diệp Thiên Dật bước nhanh lên đài.
Bởi vì mỗi người đều ở nơi đó bất động, đột nhiên có người nhanh chóng đi lên, tự nhiên mọi người đều tập trung ánh mắt lên người hắn.
"Là Diệp Thiên Dật kìa, Diệp Thiên Dật đến rồi!"
"Anh Thiên Dật, anh Thiên Dật, nhìn ta nè!"
"Hu hu hu, vì sao cứ mỗi lần nhìn thấy anh Thiên Dật là đều muốn rụng trứng thế này." Một cô gái theo bản năng khép chặt hai chân lại.
"..."
Diệp Thiên Dật vừa xuất hiện, lập tức gây ra bạo động không nhỏ! Lúc trước là mọi người thấy Liễu Khuynh Ngữ, bọn hắn phấn chấn, la hét lên, bởi vì Liễu Khuynh Ngữ là tình nhân trong mộng của rất rất nhiều người, nàng là tiểu thư khuê các, cao quý hấp dẫn khiến đám con trai không thể kháng cự được!
Mà bây giờ Diệp Thiên Dật xuất hiện lại khiến các cô gái ở đây không cách nào kháng cự!
Diệp Thiên Dật đẹp trai hơn bất kỳ người nào trong số bọn hắn ở đây, mà con người chính là thị giác động vật, bọn họ sẽ bị những thứ xinh đẹp hấp dẫn, dù cho phía trên đứng nhiều nhân vật lợi hại như thế nào đi chăng nữa, nhưng những người ở phía dưới cũng chỉ biết là bọn họ rất lợi hại thôi, còn Diệp Thiên Dật vừa xuất hiện, các nàng lập tức không quan tâm những thiên tài kia nữa, nhao nhao nhìn về phía Diệp Thiên Dật.
Diệp Thiên Dật cứ như vậy đi tới chỗ Bạch Hàn Tuyết, sau đó ôm eo của nàng, bẹp một phát hôn lên má Bạch Hàn Tuyết.
Trong chốc lát, phía dưới truyền đến đồng thanh tiếng cảm thán của mọi người.
Thân phận người yêu của Diệp Thiên Dật và Bạch Hàn Tuyết đã công khai rồi, lại không cam tâm nữa cũng vô ích mà thôi, nhưng mà bọn họ đứng dưới đây, thậm chí là đám con trai đều cảm thấy rất khó chịu khi nhìn những tên thiên tài này tên nào tên nấy đều vênh váo hung hăng, chiêu này của Diệp Thiên Dật khiến cho bọn họ trong nháy mắt cảm giác rất là hả giận, ngay lúc này đây, bọn họ đều đứng cùng chiến tuyến với Diệp Thiên Dật! Bởi vì bọn họ đều là học sinh của Học Viện Thiên Thủy!
Còn những cô gái kia, các nàng cũng biết chuyện này, nhưng Diệp Thiên Dật có bạn gái thì sao chứ, có bạn gái cũng không ảnh hưởng đến việc các nàng thích hắn.
Gương mặt xinh đẹp của Bạch Hàn Tuyết đỏ bừng lên, đây là lần đầu tiên mà nàng cảm thấy mặt mình nóng phừng và đỏ đến như thế, ở trước mặt bao nhiêu người mà cái tên Diệp Thiên Dật này lại...
Lôi Phong, Hà Thường Vũ, thậm chí một đám có ý định với Bạch Hàn Tuyết đang đứng trên đài đều nhíu chặt mày lại.
"Ta nói này người anh em, cô ấy đã có bạn trai rồi."
Diệp Thiên Dật nhìn Lôi Phong nhếch miệng cười một tiếng.
Rất thoải mái! Trong chớp nhoáng này không chỉ có Diệp Thiên Dật, nhân viên nhà trường, mà thậm chí đám học sinh phía dưới đều cảm giác rất đã!
Trước kia bọn họ đâu đâu cũng đều chống lại Diệp Thiên Dật, nhưng mà không hiểu sao tự nhiên bây giờ lại phá lệ ủng hộ Diệp Thiên Dật, bởi vì với tình trạng hiện tại mà nói, chỉ có một mình Diệp Thiên Dật đứng ra mới đủ khả năng để cho đám gọi là kỳ tài ngút trời này bị chọc tức mà thôi.
Bất kỳ người đàn ông nào đều hi vọng mình có thể tìm được một cô bạn gái rất xinh đẹp, khí chất tốt nữa, không thể nghi ngờ Bạch Hàn Tuyết chính là một lựa chọn hoàn hảo, đương nhiên là người như bọn họ ắt hẳn đã gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp rồi, nhưng mà có thể xinh đẹp được như Bạch Hàn Tuyết, thì ai cũng sẽ là những người có thân phận cao như Liễu Khuynh Ngữ, bọn họ không với được, cho nên khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp của một Đế quốc nhỏ như thế này, bọn họ làm sao có thể không động tâm được chứ? Nhưng mà vậy mà nàng lại có bạn trai rồi sao!?
"Ha ha ha... Là Lôi mỗ đường đột rồi."
Lôi Phong mỉm cười ôm một quyền đối với Diệp Thiên Dật.
Hà Thường Vũ thì nắm chặt nắm đấm! Hắn là thân phận gì chứ? Từ bao giờ mà muốn giết một người cũng phải cần cân nhắc nhiều chuyện như vậy? Tên nhãi Diệp Thiên Dật này là cái thá gì chứ? Người phụ nữ của mình lại bị một người đàn ông khác hôn ở ngay trước mặt nhiều người như thế này, hắn không muốn nhẫn nhịn nữa rồi, nhưng mà hắn nhất định phải nhẫn!
Hắn cũng không phải người không có đầu óc, hắn đương nhiên sẽ không dùng thân phận trực tiếp đi uy hiếp chèn ép Diệp Thiên Dật, như thế ngược lại sẽ bị người khác căm thù, nhưng không sao, không đến hai ngày nữa thì người của Linh Kiếm Phái cũng tới rồi, đến lúc đó người phải chết chính là Bạch gia và Diệp Thiên Dật, danh chính ngôn thuận tội, để hắn lại nhảy nhót thêm hai ngày nữa đi!
Khóe miệng Thi Gia Nhất khẽ cong lên, đúng là Diệp Thiên Dật có chiêu của riêng mình mà, đi lên là đả kích ngay đám người kia một phát.
"Không sao không sao, người không biết không có tội." Diệp Thiên Dật nói một câu, sau đó ánh mắt nhìn lướt qua đám người.
"Ai nha không đúng, sao lần này ta lên đài lại không có nghe thấy tiếng hét của các cô gái nhỉ?"
Diệp Thiên Dật gãi đầu rồi nói một câu.
Đám thiên tài đang đứng trên khán đài đều nghệt mặt ra, nói cái quần què gì vậy?
Một giây tiếp theo, toàn bộ phía dưới truyền đến tiếng thét đinh tai nhức óc.
"Anh thiên Dật, ta yêu ngươi!! Yêu ngươi yêu ngươi!"
" Anh thiên Dật, ta sẵn sàng làm tiểu tam cho ngươi! À không, tiểu tứ! !"
"Aaa!! Diệp Thiên Dật, ngươi đẹp trai quá đi! Ta ướt cmn ướt rồi..."
"..."
Đám con gái ở phía dưới thét chói tai và vô cùng điên cuồng.
Khóe miệng Diệp Thiên Dật cong lên, không sai, đây chính là hiệu quả hắn muốn.
Đám kỳ tài ngút trời kia khóe miệng co giật một chút, tên Diệp Thiên Dật đến cùng là người nào? Nhìn có vẻ không đơn giản.
Lý Bác Nhân thở dài một hơi, Diệp Thiên Dật làm cho hắn nhức đầu nhất, hôm nay lại trở thành tướng quân của Học Viện Thiên Thủy bọn họ!
"Được rồi, được rồi, màn giới thiệu cũng xong xuôi rồi, nên kết thúc thôi, chư vị từ khắp trời Nam biển Bắc tập trung veeff đây, các ngươi đến lúc đó toàn bộ đều là thành viên của lớp cao cấp, các ngươi đến Học Viện Thiên Thủy đối với những học sinh ở đây cũng là một tin tức tốt, hi vọng các ngươi có thể khích lệ bọn họ trong việc học tập siêng năng hơn nữa, mà các vị các học sinh của Học Viện Thiên Thủy, nếu có tự tin với bản thân thì có thể tìm bọn họ khiêu chiến để chứng minh năng lực của mình!"
Lý Bác Nhân đi tới nói một câu để kết thúc buổi chào mừng này!
"Dạ!"
Lý Bác Nhân đi xuống.
"Cô Liễu, đã lâu không gặp."
Một tên con trai anh tuấn mỉm cười đi tới trước mặt Liễu Khuynh Ngữ.
"Ừm, đã lâu không gặp." Liễu Khuynh Ngữ lạnh nhạt trả lời
"Có thời gian không? Cùng đi uống một ly đi, thuận tiện ta muốn cùng ngươi nghiên cứu thảo luận một chút thi từ văn phú."
Hoắc Hiên khẽ cười nói.